€¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị...

49
Đất nước đang đứng trước những thử thách sống còn. Độc lập, toàn vẹn lãnh thổ bị đe dọa, uy hiếp từng ngày, từng giờ. Quản lý kinh tế yếu kém cùng tham nhũng bạo phát làm thất thoát trầm trọng tiền vốn và nguồn lực đất nước, làm ngân sách trống rỗng, dẫn đến: (1) “Công nợ ngập đầu: Theo Ngân hàng Thế giới, đến cuối 2014, nợ công của Việt Nam đã lên tới 110 tỷ USD (2,35 triệu tỷ đồng). Số nợ đó, bổ theo đầu dân thì một đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời ở Việt Nam đã mang nợ hơn 1.200 USD (gần 30 triệu đồng). (2) “Vắt kiệt sức dân: Nhà nước túng quẫn, bần cùng đến nước đè thu phí đến cả chiếc xe máy – phương tiện mưu sinh và đi lại thiết yếu của tuyệt đại bộ phận dân chúng. Thuế, phí chồng chất, vét đến đồng tiền còm cõi của dân nghèo, bù đắp phần nào ngân sách trống rỗng, nhưng sức dân bị vắt kiệt, đời sống càng khốn cùng điêu đứng, không đủ tái sản xuất. (3) Giật gấu vá vai, tiền vay mượn mọi nguồn, trong đó có nguồn vay ẩn chứa nhiều hiểm họa từ Trung Quốc – kẻ đã đánh chiếm nhiều đất đai, biển đảo và đang uy hiếp ngày càng trắng trợn độc lập chủ quyền của ta, quyết khuất phục ta bằng sức mạnh cứng và mềm. Cắn răng, ngửa tay vay của Trung Quốc là chấp nhận bị lệ thuộc, chi phối, khống chế ngày một thêm khó gỡ. (….) Sơn La miền núi heo hút, kinh tế chỉ trông vào rừng, mà rừng đã bị tàn phá trống trơ. Tỉnh có tới 71.000 hộ nghèo, không đủ cơm ăn, áo mặc. Các bản làng đều thấy những mái trường tranh tre nứa lá dột nát, xiêu vẹo, tuềnh toàng như chòi canh nương, học trò còm cõi, tả tơi. Sơn La nghèo đói thiếu thốn hơn cả Quảng Nam, vậy mà Hội đồng Nhân dân tỉnh này vừa thông qua chủ trương xây dựng tượng đài và quảng trường Hồ Chí Minh với chi phí 1.400 tỷ đồng – số tiền đủ ngói hóa toàn bộ các điểm trường, các ký túc xá cho Sơn La và các tỉnh miền núi!Những giòng trên đây mở đầu cho Tuyên bố hết sức thống thiết và đầy tràn phẫn nộ của nhiều tổ chức xã hội dân sự lẫn công dân trước sự kiện Việt cộng vừa bày ra trò quái đản xuất phát từ cái mà nhiều bình luận gia lề trái lẫn lề phải gọi là “hệ thần kinh khốn nạn”. Đám lãnh đạo ở Ba Đình quả đã đi đến tận cùng sự khốn nạn trong suy nghĩ và ứng xử trước tình hình đất nước và xã hội. Nhân dân đói hàng triệu người, chúng vẫn cho là họ đủ ăn và GDP của họ ngày một tăng tiến. Trẻ thơ khắp nơi thiếu trường, thiếu lớp, bỏ học hàng vạn, chúng vẫn cho rằng tổng thể quốc gia và nền giáo dục phát triển tốt đẹp. Dân phản ứng vì lâm vào đường cùng do bị cướp đất cướp nhà, do bị bịt mắt bịt miệng, chúng vẫn cho là “người dân VN chưa bao giờ được sống trong bầu không khí dân chủ như và được quan tâm đến nhân quyền như hiện nay» (lời Trọng Lú mới đây tại Washington DC). Thần kinh khốn nạn của chúng do đó lý luận rằng cần phải xây thật nhiều tượng đài Hồ Chí Minh mà hiện có 134 cái trên cả nước và sẽ thêm 58 cái nữa cho đến cuối thập niên 30 của thế kỷ này. Chúng cho rằng tay đại gian hùng đó, kẻ đẩy Dân tộc xuống hố điêu linh đó (mà ngày càng bị vạch trần trên các trang mạng xã hội) vẫn được dân chúng yêu thương, thờ kính, vẫn là ngôi sao chẳng hề tắt, là ánh sáng dẫn đường tới vinh quang và thắng lợi. Đúng là não trạng đáng nguyền rủa, não trạng tuyên truyền bất chấp dân đói nghèo. Thần kinh khốn nạn ấy cũng là não trạng cướp bóc bất chấp dân lầm than. Từ bao nhiêu năm nay, VC tự ra luật: “Nhà nước là chủ sở hữu mọi tài nguyên đất đai” để rồi ung dung cướp nhà, cướp ruộng của hàng chục triệu người, cướp có luật pháp, cướp có tổ chức, cướp có kế hoạch. Dân bị bồi thường kiểu giết dần giết mòn, chúng bất biết. Dân phải ra đầu đường xó chợ, chúng chả quan tâm. Dân điêu đứng hiện tại và tiêu tùng tương lai, chúng vẫn mặc kệ. Dân đứng lên phản kháng đòi quyền sống, chúng đánh cho nhừ tử cả ông lẫn cháu, cả chú lẫn dì, chúng ghép vào cái tội “gây rối trật tự”, “chống người thi hành công vụ” để bắt bớ, kết án, giam tù, cả vợ lẫn chồng, cả cha lẫn con… Tiêu biểu và gây công phẫn dư luận gần đây là vụ dân oan Long An huyện Thạnh Hóa. Số là ngày 16-10-2007, Ủy ban nhân dân tỉnh Long An phê duyệt dự án đê bao chống lũ và giao trách nhiệm cho huyện Thạnh Hóa tiến hành việc thu hồi đất đai và bồi thường cho những hộ dân có đất, có nhà bị giải tỏa. Huyện đề nghị bồi thường cho các hộ dân này với giá 300 ngàn đồng/m², bằng từ 1/40 đến 1/80 của giá trị thực. Với kiểu đền bù ăn cướp đó, họ không thể mua lại bất cứ một nơi nương náu nào, vì trung bình một mét vuông trong khu vực giá từ 12 đến 25 triệu. Sau khi các đơn khởi kiện đều bị bác ở các cấp huyện và tỉnh, sau nhiều lần bị đoàn cưỡng chế dùng xe ủi san bằng nhà cửa, một số dân oan bị dồn vào đường cùng, quyết tâm “tử thủ”, đánh đổi mạng sống của mình để giữ đất và căn lều tạm bợ. Đó là trường hợp gia đình anh chị Nguyễn Trung Can - Mai Thị Kim Hương. Sáng ngày 14-4-2015, một lực lượng cưỡng chế

Transcript of €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị...

Page 1: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

“Đất nước đang đứng trước những thử thách sống còn. Độc lập, toàn vẹn lãnh thổ bị đe dọa, uy hiếp từng ngày, từng giờ. Quản lý kinh tế yếu kém cùng tham nhũng bạo phát làm thất thoát trầm trọng tiền vốn và nguồn lực đất nước, làm ngân sách trống rỗng, dẫn đến: (1) “Công nợ ngập đầu: Theo Ngân hàng Thế giới, đến cuối 2014, nợ công của Việt Nam đã lên tới 110 tỷ USD (2,35 triệu tỷ đồng). Số nợ đó, bổ theo đầu dân thì một đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời ở Việt Nam đã mang nợ hơn 1.200 USD (gần 30 triệu đồng). (2) “Vắt kiệt sức dân: Nhà nước túng quẫn, bần cùng đến nước đè thu phí đến cả chiếc xe máy – phương tiện mưu sinh và đi lại thiết yếu của tuyệt đại bộ phận dân chúng. Thuế, phí chồng chất, vét đến đồng tiền còm cõi của dân nghèo, bù đắp phần nào ngân sách trống rỗng, nhưng sức dân bị vắt kiệt, đời sống càng khốn cùng điêu đứng, không đủ tái sản xuất. (3) Giật gấu vá vai, tiền vay mượn mọi nguồn, trong đó có nguồn vay ẩn chứa nhiều hiểm họa từ Trung Quốc – kẻ đã đánh chiếm nhiều đất đai, biển đảo và đang uy hiếp ngày càng trắng trợn độc lập chủ quyền của ta, quyết khuất phục ta bằng sức mạnh cứng và mềm. Cắn răng, ngửa tay vay của Trung Quốc là chấp nhận bị lệ thuộc, chi phối, khống chế ngày một thêm khó gỡ. (….) Sơn La miền núi heo hút, kinh tế chỉ trông vào rừng, mà rừng đã bị tàn phá trống trơ. Tỉnh có tới 71.000 hộ nghèo, không đủ cơm ăn, áo mặc. Các bản làng đều thấy những mái trường tranh tre nứa lá dột nát, xiêu vẹo, tuềnh toàng như chòi canh nương, học trò còm cõi, tả tơi. Sơn La nghèo đói thiếu thốn hơn cả Quảng Nam, vậy mà Hội đồng Nhân dân tỉnh này vừa thông qua chủ trương xây dựng tượng đài và quảng trường Hồ Chí Minh với chi phí 1.400 tỷ đồng – số tiền đủ ngói hóa toàn bộ các điểm trường, các ký túc xá cho Sơn La và các tỉnh miền núi!”

Những giòng trên đây mở đầu cho Tuyên bố hết sức thống thiết và đầy tràn phẫn nộ của nhiều tổ chức xã hội dân sự lẫn công dân trước sự kiện Việt cộng vừa bày ra trò quái đản xuất phát từ cái mà nhiều bình luận gia lề trái lẫn lề phải gọi là “hệ thần kinh khốn nạn”. Đám lãnh đạo ở Ba Đình quả đã đi đến tận cùng sự khốn nạn trong suy nghĩ và ứng xử trước tình hình đất nước và xã hội. Nhân dân đói hàng triệu người, chúng vẫn cho là họ đủ ăn và GDP của họ ngày một tăng tiến. Trẻ thơ khắp nơi thiếu trường, thiếu lớp, bỏ học hàng vạn, chúng vẫn cho rằng tổng thể quốc gia và nền giáo dục phát triển tốt đẹp. Dân phản ứng vì lâm vào đường cùng do bị cướp đất cướp nhà, do bị bịt mắt bịt miệng, chúng vẫn cho là “người dân VN chưa bao giờ được sống trong bầu không khí dân chủ như và được quan tâm đến nhân quyền như hiện nay» (lời Trọng Lú mới đây tại Washington DC). Thần kinh khốn nạn của chúng do đó lý luận rằng cần phải xây thật nhiều tượng đài Hồ Chí Minh mà hiện có 134 cái trên cả nước và sẽ thêm 58 cái nữa cho đến cuối thập niên 30 của thế kỷ này. Chúng cho rằng tay đại gian hùng đó, kẻ đẩy Dân tộc xuống hố điêu linh đó (mà ngày càng bị vạch trần trên các trang mạng xã hội) vẫn được dân chúng yêu thương, thờ kính, vẫn là ngôi sao chẳng hề tắt, là ánh sáng dẫn đường tới vinh quang và thắng lợi. Đúng là não trạng đáng nguyền rủa, não trạng tuyên truyền bất chấp dân đói nghèo.

Thần kinh khốn nạn ấy cũng là não trạng cướp bóc bất chấp dân lầm than. Từ bao nhiêu năm nay, VC tự ra luật: “Nhà nước là chủ sở hữu mọi tài nguyên đất đai” để rồi ung dung cướp nhà, cướp ruộng của hàng chục triệu người, cướp có luật pháp, cướp có tổ chức, cướp có kế hoạch. Dân bị bồi thường kiểu giết dần giết mòn, chúng bất biết. Dân phải ra đầu đường xó chợ, chúng chả quan tâm. Dân điêu đứng hiện tại và tiêu tùng tương lai, chúng vẫn mặc kệ. Dân đứng lên phản kháng đòi quyền sống, chúng đánh cho nhừ tử cả ông lẫn cháu, cả chú lẫn dì, chúng ghép vào cái tội “gây rối trật tự”, “chống người thi hành công vụ” để bắt bớ, kết án, giam tù, cả vợ lẫn chồng, cả cha lẫn con… Tiêu biểu và gây công phẫn dư luận gần đây là vụ dân oan Long An huyện Thạnh Hóa.

Số là ngày 16-10-2007, Ủy ban nhân dân tỉnh Long An phê duyệt dự án đê bao chống lũ và giao trách nhiệm cho huyện Thạnh Hóa tiến hành việc thu hồi đất đai và bồi thường cho những hộ dân có đất, có nhà bị giải tỏa. Huyện đề nghị bồi thường cho các hộ dân này với giá 300 ngàn đồng/m², bằng từ 1/40 đến 1/80 của giá trị thực. Với kiểu đền bù ăn cướp đó, họ không thể mua lại bất cứ một nơi nương náu nào, vì trung bình một mét vuông trong khu vực giá từ 12 đến 25 triệu. Sau khi các đơn khởi kiện đều bị bác ở các cấp huyện và tỉnh, sau nhiều lần bị đoàn cưỡng chế dùng xe ủi san bằng nhà cửa, một số dân oan bị dồn vào đường cùng, quyết tâm “tử thủ”, đánh đổi mạng sống của mình để giữ đất và căn lều tạm bợ. Đó là trường hợp gia đình anh chị Nguyễn Trung Can - Mai Thị Kim Hương. Sáng ngày 14-4-2015, một lực lượng cưỡng chế hùng hậu hơn 100 tên đến để san bằng chòi lều, đã gặp phải sự kháng cự mạnh mẽ của các thành viên trong gia đình gồm 10 người, với sự ủng hộ của 3 người bạn hàng xóm, cố thủ trong và ngoài với những vũ khí cá nhân tự tạo để đốt nhà và chống lại đoàn cưỡng chế. Một cuộc ẩu đả đã xảy ra, 16 người của lực lượng cưỡng chế “bị thương” và 12 dân oan bị bắt giam (sau đó thêm một cháu bé 15 tuổi, con của họ). Sau khi công an có kết luận điều tra, huyện Thạnh Hóa đã công bố cáo trạng ngày 4-8-2015, quyết định khởi tố 10 người về tội “chống nhân viên thi hành công vụ” và 3 người khác về tội “cố ý gây thương tích”. Mức án cho 2 tội danh này là từ 2 đến 7 năm tù. Họ còn phải đối đầu với một món nợ rất lớn phải trả cho nhà nước. Theo cáo trạng, số tiền bồi thường cho 2 công an bị thương ngày 14-4 là 78.316.000 đồng và tổng chi phí việc cưỡng chế ăn cướp là khoảng 200 triệu. Lấy số tiền được đề nghị đền bù 100 triệu, trừ lại 278 triệu bị phạt, còn lại số âm nợ 178 triệu ! Khốn nạn quá chừng!

Chưa hết, thần kinh khốn nạn ấy cũng là não trạng độc tài bất chấp nước tụt hậu. Tiêu biểu và cũng gây công phẫn gần đây là Dự luật về Tín ngưỡng Tôn giáo và Dự luật về Hội. Dù cả nhân loại và cả chính Việt cộng đều biết các tôn giáo và các tổ chức xã hội dân sự là thành tố cần thiết để xây dựng một xã hội có tự do và công lý, nhân quyền và dân chủ, an bình và thịnh vượng. (vì nơi đâu kiểm soát gắt gao, hạn chế ngặt nghèo, cấm cản hung bạo các thực thể này, thì xã hội chỉ có thể đi đến hỗn loạn và đất nước đi đến tụt hậu), nhà cầm quyền Việt cộng vẫn quyết tâm dùng hai bộ Luật nói trên như sợi dây thòng lọng tròng vào cổ các tổ chức giáo hội và các tổ chức xã hội dân sự. Mọi cái nhất nhất đều phải xin phép và chờ đợi sự cho phép rất tùy tiện -với thâm ý bắt lệ thuộc- của nhà nước và của đảng. Mọi tự do liên quan đến quyền sống đạo và quyền lập hội rốt đều bị biến thành tội phạm hình sự. Thành thử hãy nghe lời phản đối Dự luật Tôn giáo của Hội đồng Giám mục VN hôm 04-05-2015: “Bản Dự thảo 4 đi ngược lại với Tuyên ngôn Nhân

Page 2: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Số 225 Trang

lập hội rốt đều bị biến thành tội phạm hình sự. Thành thử hãy nghe lời phản đối Dự luật Tôn giáo của Hội đồng Giám mục VN hôm 04-05-2015: “Bản Dự thảo 4 đi ngược lại với Tuyên ngôn Nhân quyền Quốc tế (Điều 18) và Hiến pháp VN sửa đổi năm 2013 (Điều 24). Dự thảo này là một bước thụt lùi so với Pháp lệnh tín ngưỡng tôn giáo năm 2004. Nó tạo ra quá nhiều thủ tục rườm rà, nhiều cơ chế khắt khe, ràng buộc, khiến các sinh hoạt tôn giáo bị cản trở. Vì vậy, chúng tôi đề nghị: Không đồng ý Dự thảo 4 Luật TNTG. Soạn lại một bản Dự thảo khác phù hợp với xu thế tự do, dân chủ và mang tầm vóc của xã hội tiến bộ. Dự thảo mới phải được tham khảo ý kiến từ các tổ chức tôn giáo. Đặc biệt, các tổ chức tôn giáo phải được công nhận tư cách pháp nhân và được pháp luật bảo vệ”. Còn Hội đồng Liên tôn VN hôm 10-05 thì cho rằng: “Trong tư cách những lãnh đạo tinh thần đang đấu tranh cho tự do độc lập của tôn giáo cũng như cho nhân quyền và dân quyền của đồng bào, chúng tôi hoàn toàn bác bỏ toàn văn và mọi điều khoản LTNTG mà nhà cầm quyền VN đã soạn thảo bất chấp ý kiến của các tôn giáo, nhằm mục đích dùng bạo lực hành chánh tiêu diệt tôn giáo ngõ hầu củng cố quyền lực độc tài toàn trị của đảng CS”.

Đối với Dự thảo Luật về hội, thì ngày 01-08-2015, 22 tổ chức xã hội dân sự độc lập đã ra Tuyên bố chung nêu lên 8 sai lầm của nó: (1) Phân biệt đối xử giữa một tổ chức do nhà nước lập với các tổ chức do nhân dân lập; (2) Dựng lên rào cản đối với các hội bằng “giấy phép”; (3) Cấm đoán các hội đoàn chủ trương đối lập, các hội đoàn bảo vệ nhân quyền… (4) Vi phạm nguyên tắc tự nguyện và tự quản của hội; (5) Hạn chế vô lý quyền gia nhập hội; (6) “Nhà nước hóa” hội đoàn; (7) Cản trở các hội đoàn độc lập ra đời; (8) Đặt tên của Luật theo kiểu độc tài toàn trị.

Cuối cùng, thần kinh khốn nạn ấy cũng là não trạng yếu hèn bất chấp nước lâm nguy. Nhà nghiên cứu Benoit de Tréglodé hôm 05-08, qua bài “VN, Đảng, quân đội và nhân dân: Duy trì sự chi phối chính trị trong giờ mở cửa”, đã có một tiết lộ động trời: “Những lãnh đạo VN đều biết là những chức vụ chóp bu (Bí thư ĐCSVN, Thủ tướng, Chủ tịch nước và bộ trưởng bộ Quốc phòng) đều phải có sự ưng thuận ngầm của ĐCSTQ. Cái lobbying ấy cũng tốn rất nhiều tiền cho Tàu. Theo nhiều nhà quan sát, Bắc Kinh phải bỏ ra 15 tỷ đôla dưới nhiều hình thức: đầu tư, những chương trình hợp tác, viện trợ VN tham dự những hoạt động của ASEAN, và nhất là tiền hỗ trợ thẳng vào túi các lãnh đạo… Theo vài nhà quan sát, giá một phiếu trong Quốc hội (498 đại biểu) phỏng chừng 100 ngàn đô. Giá còn cao rất nhiều hơn nữa nếu muốn có sự hỗ trợ của một ủy viên Trung ương (175 người) hay của một ủy viên Bộ Chính trị (16 người). Cái logíc này cứ tiếp tục tăng lên tùy theo thứ hạng trong bộ máy chính trị : để có được một ghế trong Bộ Chính trị, vì phải có cuộc bỏ phiếu của Ủy ban Trung ương, phải bỏ ra chừng 1 triệu đô. Rõ ràng là TQ theo đường lối này, đã tìm thấy cách tăng cường ảnh hưởng của mình trong giới cầm quyền của nước CHXHCNVN và biến những kẻ nhận tiền thành những con nợ tinh thần của mình, phải chịu sự giám hộ của mình. Về phía VN, những tín hiệu, được lập đi lập lại về sự bảo vệ quyền lợi quốc gia đối với Bắc Kinh, lẽ tất nhiên chỉ hoàn toàn là giả tạo.”

Các nhận định đó, các con số tiền bạc liên quan đến việc mua bán chức vụ được đưa ra đó đặt người VN trước một thực tế trần trụi, đáng sợ và tuyệt vọng: sự lệ thuộc vào TQ chẳng còn là nguy cơ, mà đã là một hiện thực. Và đó là sự lệ thuộc ở hình thái nguy hiểm nhất. Hóa ra nhân sự lãnh đạo VN không do người Việt quyết định mà do người Tàu quyết định. Nên những gì mà VC làm như để chứng tỏ chúng đang bảo vệ quyền lợi quốc gia trước sự xâm lấn của Tàu cộng chỉ là toàn là dối trá, lừa gạt. Não trạng yếu hèn bạc nhược, thậm chí bán nước dâng quyền cho kẻ thù truyền kiếp của Dân tộc, chẳng đáng gọi là thần kinh khốn nạn ư? Trong lịch sử phong trào CS trên toàn thể giới, có thể nói không có ĐCS nào ngu xuẩn và khốn nạn hơn nữa! Ôi Mẹ Âu Cơ, bọc trứng 100 con có chứa loại này à? BAN BIÊN TẬP

BAN BIÊN TẬP

Trg 01Thần kinh khốn nạn! Não trạng đáng nguyền!!!

Trg 03Tuyên bố của các tổ chức xhds và công dân về các dự án…

-201 Tổ chức xhds và công dân. Trg 04Thông cáo báo chí: Định chế

Công ước của LHQ về Quyền…-Hội Phụ nữ Nhân quyền.

Trg 05Mãn án tù, Ms Dương Kim Khải không còn nhà để về.-Gia Minh.

Trg 06Ông Tom Malinowski đến Thanh Minh Thiền viện vấn an..- Phòng Thông tin Phật giáo QT

Trg 07Trung Quốc: thêm một bằng chứng suy sụp.-Nguyễn Gia Kiểng.

Trg 082016: Kinh tế Tr. Hoa tan vỡ. -Nguyễn Đình Phùng.

Trg 09Đường ta, ta cứ đi... -Nguyễn Minh Cần.Trg 13Việt Nam, đảng, quân đội và

nhân dân. Duy trì sự chi phối... -Benoit de Tréglodé.Trg 16Nghịch lý nhân sự ĐCSVN (4)

-Nguyễn Thị Từ Huy.Trg 17Thất bại toàn diện.

-Người Buôn Gió.Trg 18Đảng điên lên vì báo chí và

mạng xã hội.-Phạm Trần.

Trg 21Họ hãy học cách cảm ơn Internet.

-Song Chi.Trg 22Dân chủ hóa và các kịch bản

khả dĩ cho Việt Nam. -Hoa Hướng Nam.

Trg 24Thần kinh khốn nạn. -Canh Co.

Trg 25Nỗi vinh nhục của tượng đài. -Huy Phương.

Trg 26Trăm năm bia đá cũng mòn. Ngàn năm bia miệng vẫn còn… -Kính Hòa, RFA.

Trg 27VN sẽ chấp nhận công đoàn độc lập?-Kính Hòa, RFA.

Trg 29Các khoản thu phí đối với người làm nông nghiệp.-Hoàng Dung.

Trg 30Người tù dân oan trẻ nhất VN vì một hệ thống cưỡng cướp có..-Phạm Dương Đức Tùng.

Trg 32Phát biểu ngay sau khi vừa ra khỏi nhà tù.-Cựu tù nhân Cấn Thị Thêu.

DỰ THẢO LUẬT VỀ HỘI CHỈ LÀ TRÒNG ÁP BỨC MỚI

KHOÁC LÊN CỔ NHÂN DÂN VIỆT NAM

--------------------------------

Đối thoại chiến lược (Babui, Danchimviet.info)

GIẢI NHÂN QUYỀN VIỆT NAM 2008

GIẢI TRUYỀN THÔNG LIÊN MẠNG 2011TRONG SỐ NÀY

2

Page 3: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Đất nước đang đứng trước những thử thách sống còn. Độc lập, toàn vẹn lãnh thổ bị đe dọa, uy hiếp từng ngày, từng giờ. Quản lý kinh tế yếu kém cùng tham nhũng bạo phát làm thất thoát trầm trọng tiền vốn và nguồn lực đất nước, làm ngân sách trống rỗng, dẫn đến: Công nợ ngập đầu

Theo World Bank (Ngân hàng Thế giới), đến cuối 2014, nợ công của Việt Nam đã lên tới 110 tỷ USD (2,35 triệu tỷ đồng). Số nợ đó, bổ theo đầu dân thì một đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời ở Việt Nam đã mang nợ hơn 1.200 USD (gần 30 triệu đồng). Vắt kiệt sức dân

Nhà nước túng quẫn, bần cùng đến nước đè thu phí đến cả chiếc xe máy – phương tiện mưu sinh và đi lại thiết yếu của tuyệt đại bộ phận dân chúng. Thuế, phí chồng chất, vét đến đồng tiền còm cõi của dân nghèo, bù đắp phần nào ngân sách trống rỗng, nhưng sức dân bị vắt kiệt, đời sống càng khốn cùng điêu đứng, không đủ tái sản xuất.

Giật gấu vá vai, tiền vay mượn mọi nguồn, trong đó có nguồn vay ẩn chứa nhiều hiểm họa từ Trung Quốc – kẻ đã đánh chiếm nhiều đất đai, biển đảo và đang uy hiếp ngày càng trắng trợn độc lập chủ quyền của ta, quyết khuất phục ta bằng sức mạnh cứng và mềm. Cắn răng, ngửa tay vay của Trung Quốc là chấp nhận bị lệ thuộc, chi phối, khống chế ngày một thêm khó gỡ.

Tiền vay ai thì cũng là vay vào tương lai, vào trách nhiệm của các thế hệ người Việt mai sau. Tài lực sức dân hôm nay lẽ ra phải được sử dụng hiệu quả nhất, đầu tư cho sản xuất, khoa học công nghệ, vực dậy kinh tế, quốc phòng. Nhưng giới chức từ trung ương đến địa phương đã ném đồng tiền phải ký cược bằng vận mệnh đất nước, bằng hy sinh to

lớn của nhân dân vào những dự án phô trương phù phiếm, vì thế không những không giúp vực dậy mà còn trở thành gánh nặng cho nền kinh tế vốn ốm yếu, khoét sâu thêm những bất ổn, mâu thuẫn xã hội. Những văn miếu, tượng đài, quảng trường, công sở, nhà văn hóa, bảo tàng hoành tráng, nguy nga, lộng lẫy trong mênh mông hoang vắng, vô cùng lạc lõng, phản cảm và bất nhẫn trước cuộc sống nghèo khổ, lam lũ, thiếu thốn trăm bề của phần lớn dân chúng.

Quảng Nam đất nghèo, dân đói, giáp hạt nhiều năm phải xin nhà nước cứu đói mỗi năm hơn ngàn tấn thóc. Không có tiền cho những dự án, công trình kinh tế, cho hạ tầng cơ sở vật chất nhưng tỉnh vẫn thản nhiên dốc hơn 400 tỷ ngân sách xây tượng đài Mẹ Việt Nam rồi để tượng xuống cấp nhanh chóng, không cần biết dân chúng có ngó ngàng hay không.

Sơn La miền núi heo hút, kinh tế chỉ trông vào rừng, mà rừng đã bị tàn phá trống trơ. Tỉnh có tới 71.000 hộ nghèo, không đủ cơm ăn, áo mặc. Các bản làng đều thấy những mái trường tranh tre nứa lá dột nát, xiêu vẹo, tuềnh toàng như chòi canh nương, học trò còm cõi, tả tơi. Sơn La nghèo đói thiếu thốn hơn cả Quảng Nam, vậy mà Hội đồng Nhân dân tỉnh này vừa thông qua chủ trương xây dựng tượng đài và quảng trường Hồ Chí Minh với chi phí 1.400 tỷ đồng – số tiền đủ ngói hóa toàn bộ các điểm trường, các ký túc xá cho Sơn La và các tỉnh miền núi!

Không phải chỉ có một tượng đài Hồ Chí Minh ở Sơn La. Thực hiện chỉ thị của Ban Bí thư, Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch vừa quy hoạch một hệ thống tượng đài Hồ Chí Minh đến 2030, Thủ tướng đã phê duyệt, với 14 tượng đài Hồ Chí

Minh sẽ còn tiếp tục được mọc lên khắp ba miền: Bắc Kạn, Bắc Ninh, Bình Định, Đà Nẵng, Điện Biên, Hải Phòng, Hải Dương, Kiên Giang, Quảng Bình, Quảng Trị, Sơn La, Thái Bình, Thái Nguyên, Vĩnh Phúc… Trong khi đó, có tới 58 địa phương đang xin xây dựng tượng đài Hồ Chí Minh. Sơn La chỉ là trường hợp vừa được phê duyệt “bổ sung” trong quy hoạch đến 2030. Nguồn vốn còm cõi của đất nước sẽ còn bị cơn bão tượng đài oan nghiệt tới tấp thổi bay hàng trăm, hàng nghìn tỷ đồng tiền tận thu suy kiệt sức dân, tiền ngửa tay vay nước ngoài đầy rủi ro, hiểm họa.

Đất nước đang vô cùng khó khăn, đang đứng trước những thử thách ngặt nghèo và đang thiếu tài lực trầm trọng để vượt qua. Chủ trương xây dựng hàng loạt tượng đài Hồ Chí Minh nguy nga, hoành tráng, tốn kém lúc này là hết sức nguy hại, hướng nguồn lực đất nước vào nhu cầu giả – một ảo tưởng áp đặt toàn trị mãi mãi lên đầu dân chúng – trong khi nhu cầu thật bị phớt lờ, khó khăn càng gay gắt hơn.

Chủ trương xây hàng loạt tượng đài Hồ Chí Minh với chi phí mỗi công trình từ vài trăm đến vài ngàn tỷ đồng tiền thuế của dân không những hết sức tương phản với cuộc sống còn vô cùng thiếu thốn của số đông dân chúng nhiều vùng miền, mà còn đặc biệt nguy hại vì tạo cơ hội béo bở cho quan tham đục khoét, bộ máy công quyền hư hỏng công khai tham nhũng tập thể. Đó là tội ác không thể dung thứ.

Thực tế cho thấy, công trình, dự án nào những người dính dáng vào đều chăm chăm một tỷ lệ phần trăm rất lớn chia chác, đặc biệt các công trình tượng đài không theo quy chuẩn xây dựng đại trà. “Xây dựng tượng đài Chủ tịch Hồ Chí Minh hoành tráng, đồ sộ, xứng đáng với công đức của Người là đáp ứng nguyện vọng, tình cảm của đồng bào đối với Người” chỉ là cách ngụy biện vụng về, trơ trẽn nhằm lấp liếm cho những chục tỷ, trăm tỷ đồng rút ruột công trình, cốt tư túi.

Nhu cầu cấp thiết cháy bỏng của

Số 225 Trang 3

Page 4: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

người dân là có con đường ra con đường đến bản, có cây cầu vững chãi, an toàn bắc qua sông suối dân qua lại hàng ngày, có bệnh xá, trường học kiên cố, chứ không phải là tượng đài, quảng trường nguy nga ở những nơi mà người dân vùng sâu vùng xa không biết trong đời có khi nào bước chân đến.

Vì những lẽ trên, chúng tôi – các tổ chức xã hội dân sự độc lập và những công dân Việt Nam ký tên dưới đây – nghiêm khắc đòi hỏi nhà nước khẩn cấp hủy bỏ những dự án xây dựng tượng đài Hồ Chí Minh, chặn đứng nguy cơ vơi hụt đáng kể quỹ ngân sách vốn eo hẹp, tạo thêm bất ổn mâu thuẫn xã hội đã và đang chồng chất.

201 tổ chức xã hội dân sự và cá nhân ký tên tính đến 14-08-2015

Uỷ ban CEDAW của Liên hiệp quốc (Convention to End of All Forms of Discrimination Against Women: Công ước xoá bỏ mọi hình thức phân biệt đối xử đối với phụ nữ) vừa mới ban hành một bản khuyến nghị chung về "khả năng tiếp cận công lý của phụ nữ". Các khuyến cáo mới này sẽ giúp minh định các nghĩa vụ của các Nhà nước đã ký kết và bị ràng buộc bởi Công ước CEDAW, bao gồm một phạm vi rộng các vấn đề tư pháp, trong đó có công lý cho các nhà hoạt động nữ.

Khuyến nghị lưu ý rằng, "thực tế là những người bảo vệ nhân quyền và các tổ chức nhân quyền thường là mục tiêu được nhắm đến, vì công việc của họ phải được nhấn mạnh và quyền tiếp cận công lý của họ phải được bảo vệ". Một nghĩa vụ Nhà nước về việc bảo vệ người bảo vệ nhân quyền phụ nữ khỏi sự "quấy rối, đe dọa, trả thù và bạo lực" cũng được khuyến khích.

Hơn nữa, theo hướng đáp ứng

nhu cầu công lý, Ủy ban này nhấn mạnh sự hợp tác toàn diện và đầy đủ đối với các tổ chức xã hội dân sự. Ủy ban thúc giục các Nhà nước thành viên phải thực hiện việc tham vấn với các nhóm bảo vệ nhân quyền của phụ nữ và cũng kêu gọi các tổ chức xã hội dân sự tham gia vào các nỗ lực kiện tụng về các vấn đề công lý.

Ủy ban CEDAW, một tập hợp các chuyên gia về quyền của phụ nữ, đưa ra khuyến cáo mới của mình ngay sau khi kết thúc phiên họp thứ 61, trong phiên họp này, một số nhà nước thành viên bị ràng buộc bởi Công ước CEDAW đã bị phê bình, bao gồm Việt Nam.

Hội Phụ Nữ Nhân Quyền  Việt Nam(VNWHR) là một tổ chức xã hội dân sự độc lập được thành lập vào năm 2013 để đáp ứng với sự

thất bại của các tổ chức phụ nữ quần chúng trong nỗ lực ứng phó hiệu quả với các nhu cầu và vấn đề nhân quyền mà phụ nữ Việt Nam phải đối mặt. Những vấn đề cốt lõi trong trọng tâm làm việc của hội này bao gồm bảo vệ và hỗ trợ các nhà bảo vệ nhân quyền nữ, kể cả tù nhân lương tâm; và hỗ trợ các cộng đồng sắc tộc và tôn giáo thiểu số trong việc bảo vệ các quyền lợi khác nhau của họ từ việc cướp đất cho đến tự do tín ngưỡng. VNWHR là CSO (Civil Society Organization = Tổ chức Xã hội Dân sự) độc lập đầu tiên từ bên trong Việt Nam tham gia đầy đủ trong báo cáo của Uỷ ban Công ước quốc tế CEDAW này.

Email: [email protected]: www.vnwhr.net

CÔNG AN NGĂN CHẶN CÁC NGƯỜI ĐẤU TRANH DÂN

CHỦ ĐẾN NHÀ TỔNG LÃNH SỰ HOA KỲ

Trong một hành động chưa có tiền lệ, Công an TP.HCM đã tiến hành đồng loạt việc ngăn chặn hàng loạt người đấu tranh dân chủ và phản biện ôn hòa tại thành phố này vào ngày 5-8-2015, khi những người này nhận lời mời đến tư gia bà Rena Bitter -Tổng lãnh sự Hoa Kỳ tại TP.HCM- vào chiều ngày 5-8 để ăn tối và gặp gỡ Trợ lý ngoại trưởng Hoa Kỳ phụ trách về dân chủ, nhân quyền và lao động - ông Tom Malinowski. Cơ chế ngăn chặn trên đã được triển khai từ chiều hôm 4-8, với hàng chục nhân viên an ninh sắc phục lẫn không sắc phục được bố trí canh giữ và ngăn chặn tại từng nhà của bác sĩ Nguyễn Đan Quế, giáo sư Phạm Minh Hoàng, các tù nhân lương tâm Dương Thị Tân, Nguyễn Bắc Truyển, nhà báo Phạm Chí Dũng…

Mặc dù việc gặp gỡ người VN và mời ăn tối của một cơ quan lãnh sự như Hoa Kỳ là hết sức bình thường và hoàn toàn phù hợp với Pháp lệnh về quyền ưu đãi, miễn trừ dành cho cơ quan đại diện ngoại giao, cơ quan lãnh sự nước ngoài và cơ quan đại diện của tổ chức quốc tế tại VN, trong đó “cơ quan Lãnh sự nước ngoài tổ chức những hoạt động mang tính chất chính thức như chiêu đãi, chiếu phim, họp báo, lễ hội truyền thống, hội thảo, gặp gỡ v.v... có mời khách là công dân VN…”, nhưng khi được những người bị ngăn chặn chất vấn về việc tại sao bị ngăn chặn đến ăn tối tại nhà bà Rena Bitter, nhân viên an ninh chỉ thông báo: “Có lệnh của cấp trên”. 

Được biết, chuyến viếng thăm TP. HCM và gặp gỡ các tổ chức xã hội dân sự của ông Malinowski diễn ra một ngày trước chuyến viếng thăm của Ngoại trưởng Hoa Kỳ John Kerry đến Hà Nội, với những nội dung bàn thảo liên quan đến quan hệ Việt-Mỹ đang tái khởi động, Hiệp định TPP và những nội dung về nhân quyền mà nhà nước VN phải cam kết thực hiện

Số 225 Trang 4

Page 5: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

nếu muốn được Quốc hội và chính phủ Hoa Kỳ thông qua để VN được tham gia TPP.

Tuy nhiên, hành động ngăn chặn mới nhất vừa xảy ra trong ngày 5/8 liên đới mật thiết với cơ quan ngoại giao của một quốc gia lớn như Hoa Kỳ đã cho thấy tương lai mịt mù về quan điểm và thực tế “tôn trọng nhân quyền” của Nhà nước và ngành công an VN - những giới chức đang mong đợi các lợi ích thiết thân từ người Mỹ về hợp tác quốc phòng và bảo vệ chủ quyền, lợi ích kinh tế và cả một chuyến thăm dự định vào cuối năm 2015 của Tổng thống Barak Obama.

Theo nhà báo Phạm Chí DũngMục sư quản nhiệm ‘Hội thánh

Chuồng bò’ Dương Kim Khải hôm nay mãn án 5 năm tù về nhà. Theo án đã tuyên thì ông này còn phải chịu 5 năm quản chế nhưng không biết về đâu vì không có nhà và địa phương nào sẽ quản chế cựu tù nhân lương tâm này.

Mãn ánMột số mục sư thuộc Hội thánh

Mennonite không theo phái Nhà nước hôm nay đi đón người đồng đạo mãn án; tuy nhiên việc đón ông Dương Kim Khải ở nơi giam giữ cũng như tại phường tạm trú cũng gặp trở ngại. Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng, người kế nhiệm phụ trách Hội thánh Chuồng bò lâu nay sau khi mục sư Dương Kim Khải bị bắt cho biết việc đi đón người mãn án như sau: “Sáng nay anh em trong Hội thánh thuê chiếc xe 16 chỗ lên trại Z30A Xuân Lộc, Đồng Nai. Khi lên trên đó người ta nói đã chở mục sư Dương Kim Khải về lúc 6 giờ sáng. Chúng tôi không biết họ đưa mục sư Khải về đâu nên chia thành hai tốp: một tốp trực ở Ủy ban Nhân dân phường 27, một tốp trực ở Ủy ban Nhân dân phường 26 (Quận Bình Thạnh). Sau đó chúng tôi được biết họ đưa mục sư Khải về phường 27; nhưng chúng tôi đến hỏi họ cũng không trả lời cho biết. Thế nhưng chúng tôi xác định chắc chắn ở tại đó nên chờ. Khoảng hơn 7 giờ mục sư Khải đã về đến phường 27 rồi, nhưng họ kéo dài

làm thủ tục đến hơn 12:30 mới làm xong thủ tục. Bây giờ chúng tôi đã đưa mục sư Khải về nhà rồi.”

Bản thân mục sư Dương Kim Khải cũng cho biết lại tình hình như sau: “Sáng nay 6 giờ sáng họ cho rời khỏi trại và thứ hai lằng nhằng khi họ đưa xe về đến Công an quận Bình Thạnh, Công an quận điện lên phường 27 đó là nơi hộ khẩu của tôi ở đó. Thế nhưng tại đó không có nhà cửa gì nên phường 27 không nhận tôi ở đó; trong khi ấy thì Trại đưa giấy hết hạn án tù. Tôi còn bị 5 năm quản chế nhưng không phường nào chấp nhận vì nói là không có nơi cư trú, không có nhà cửa.

Lúc ở trại thì họ hỏi tôi muốn về đâu, tôi nói muốn về căn nhà số 067 khu nhà lá phường Đinh Bộ Lĩnh, tổ 20, phường 26, quận Bình Thạnh là cái nhà nơi trước kia vào năm 2004 khi tôi đi tù 6 ngày sau họ dỡ nhà, đuổi vợ con tôi ra đường. Tôi yêu cầu đưa trở lại địa chỉ đó, nhưng họ không đưa thì bây giờ tôi đang lang thang, chưa tính ở đâu cả. Bây giờ tôi còn quản chế 5 năm mà họ không nhận thì chẳng quản chế gì cả! Còn giờ họ giao cho tôi giấy hết hạn tù thì tôi tự do thôi. Giờ thì tôi đang uống nước với anh em tại đây  nhưng chưa tạm trú nên chưa biết ở chỗ nào cả.”

Tình cảnh riêngMục sư Dương Kim Khải bị bắt

vào ngày 10 tháng 8 năm 2010. Lúc đó chính con trai của ông này là cháu Dương Mạnh Hùng thuật lại người cha bị một chiếc xe mang biển số tỉnh Bến Tre đến bắt đi.  Ông bị bắt khi con trai đang học trung học phổ thông và người vợ đang bị tai biến nằm liệt giường. Bà này qua đời trong thời gian ông Dương Kim Khải thụ án tù.

Lần bị bắt vào năm 2010 và phiên tòa xử ông vào tháng 5 năm sau đó với bản án 6 năm tù giam và 5 năm quản chế về tội ‘âm mưu lật đổ chính quyền’ không phải là lần đầu tiên. Trước đó ông từng bị giam

giữ vì đấu tranh chống bất công đối với bản thân và gia đình ông.

Vụ án 7 ngườiMục sư Dương Kim Khải từng

giúp đỡ cho những dân oan khiếu kiện đất đai khác, và một số người được ông giúp đỡ cũng tham gia sinh hoạt tại Hội thánh Chuồng bò.

Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng cho biết lại nhóm bị bắt và đưa ra tòa ở Bến Tre vào tháng 5 năm 2011: “Ba người bị án 2 năm gồm Nguyễn Thành Tâm, Đặng Chí Thành, và bà Lê Ngọc Hoa về trước rồi, vừa qua anh Cao Văn Tĩnh 4 năm cũng về rồi. Ông Dương Kim Khải án 5 năm mới về, còn lại bà Trần Thị Thúy và anh Trần Văn Thông nữa.”

Một số tù nhân lương tâm nữ khác như Đỗ Thị Minh Hạnh, bà Mai Thị Dung …từng bị giam chung với chị Trần Thị Thúy, người Đồng Tháp, với bản án 8 năm. Gia đình của chị Trần Thị Thúy cho biết không những bản thân chị này bị đối xử khắc nghiệt trong tù vì không chịu nhận tội mà gia đình ở ngoài cũng thường xuyên bị địa phương sách nhiễu.

Trong phiên xử sơ thẩm tại tình Bến Tre đối với nhóm 7 người vừa nêu, luật sư trẻ Huỳnh Văn Đông tham gia bào chữa cho hai trong số 7 người bị tòa đuổi ra khỏi phòng xử vì công khai nêu ra những sai trái của phía Hội đồng xử án. Sau này luật sư Huỳnh Văn Đông bị Luật sư đoàn tỉnh Dak Lak khai trừ xóa tên theo yêu cầu của tòa án tỉnh Bến Tre nói rằng luật sư Huỳnh Văn Đông vi phạm đạo đức vào có những phát biểu với các đài nước ngoài sau phiên xử mà tòa Bến Tre cho là ‘vi phạm an ninh quốc gia’.

Phiên phúc thẩm vào tháng 8 năm 2011 giảm án 1 năm cho mục sư Dương Kim Khải từ 6 năm xuống còn 5 năm.

Mục sư Dương Kim Khải sau khi ra tù cho biết lại thời gian bị bắt giam: “Khi bắt tôi ở T34 họ cũng khống chế trong đó hai người rồi gài người vào. Xuống đến Bến Tre họ cũng gài người vào nhưng tôi đe nẹt nên khai tuốt ra. Sau đó ra tòa Bến Tre xử cả sơ thẩm và phúc

Số 225 Trang 5

Page 6: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

thẩm. Sau đó họ chuyển tôi lên Xuân Lộc. Trại đó nhiều anh em cũng ra rồi. Và tại K1 có bạo loạn thì chắc các anh em ra rồi cũng nói rồi. Hôm nay ra tôi không chịu ghi ‘lật đổ chính quyền nhân dân’, tôi không nhận tội; tôi nói nếu ghi ‘lật đổ chính quyền cộng sản’ thì tôi ký. Cuối cùng họ cũng phải cho ký.”

Ms Nguyễn Mạnh Hùng cho biết hiện ông đang cho con mục sư Dương Kim Khải là cháu Dương Mạnh Hùng tá túc. Chỉ cách đây mấy tháng, bản thân Ms Ng. Mạnh Hùng cũng bị một số đối tượng côn đồ đến nhà hành hung dọa giết, đập phá đồ đạc trong nhà ông này.

Hôm qua, thứ tư ngày 5-8, ông

Tom Malinowski, Thứ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ đặc trách Dân chủ, Nhân quyền, và Lao động đã đến Thanh Minh Thiền Viện vấn an Đức Tăng thống Thích Quảng Độ vào lúc 11 giờ sáng..

Tháp tùng Thứ trưởng còn có bà Rena Bitter, Tổng Lãnh sự Hoa Kỳ, ông Rodney Hunter, Phụ tá đặc biệt của Thứ trưởng, và ông Charles R Sellers, Tham tán Chính trị toà Tổng Lãnh sự.

Trong cuộc điện đàm sáng hôm nay, Đức Tăng thống cho ông Võ Văn Ái biết rằng cuộc gặp gỡ rất thân mật và cởi mở trên một tiếng đồng hồ.

Đức Tăng thống dặn không tiết lộ hết mọi điều, tuy nhiên đại quan, Ngài trình bày một số vấn đề liên quan đến Việt Nam kể cả việc vi phạm tự do tôn giáo của nhà cầm quyền Cộng sản, vấn đề giao thương, phát triển và dân chủ hoá Việt Nam. Riêng bản thân Ngài tiếp tục bị quản chế tại Thanh Minh Thiền Viện với sự kiểm soát thường trực của những mật vụ khá lộ liễu (“not-so-secret police”).

Trong phần nhận xét, Đức Tăng thống cho biết lý do nhà cầm quyền Cộng sản đàn áp Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVN TN) là vì họ sợ không thể kiểm soát khối quần chúng Phật giáo. Thế nhưng chính sách này đã thất bại, bởi vì “Phật giáo có lịch sử 2000 năm trên đất nước này. Phật giáo đã thành một phần máu thịt với tâm lý, văn hoá và bản sắc của nhân dân. Phật giáo đã hiện hữu từ lâu trước chế độ Cộng sản, và Phật giáo còn tồn tại cả sau khi chế độ Cộng sản sụp đổ”.

Đức Tăng thống cũng nói rằng Hà Nội không nên sợ hãi để “chấp nhận đa nguyên chính trị. Đa nguyên là của báu, chứ không là sự hăm doạ”. Ngài cũng xác nhận rằng GHPGVNTN không là kẻ thù của Việt Nam Cộng sản. Bởi vì “Chúng tôi yêu quê hương Việt (…) nếu chúng tôi đòi hỏi tự do ngôn luận, tự do tôn giáo, tự do hội họp và tự do lập hội, không phải vì chúng tôi là “thế lực xấu” muốn phá hoại chính quyền, mà bởi vì chúng tôi mang niềm tin tưởng nhân quyền là dụng cụ để xây dựng một xã hội thịnh vượng và âu lo cho con người, căn cứ trên pháp quyền và sự tôn trọng lẫn nhau. Chúng tôi tin rằng ai cũng có quyền tham dự để định hướng số phận mình cũng như tương lai của xứ sở”.

Đức Tăng thống chào đón sự thắt chặt mối bang giao Mỹ Việt, nhưng Ngài mong mỏi Thứ trưởng Tom Malinowski tiếp tục xem nhân quyền như nền tảng của sự bang giao hai nước : “Đây là sức mạnh đòn bầy mà Hoa Kỳ giúp Việt Nam bước lên đường cải cách. Có rất nhiều quốc gia thường đãi bôi chuyện nhân quyền nhưng lại tránh né giải quyết thực tế để làm ăn với chế độ Cộng sản. Tôi thì tin cậy và

tín nhiệm Hoa Kỳ không đi vào con đường này”.

Nhân cuộc gặp gỡ, Đức Tăng thống đã trao cho Phái đoàn Hoa Kỳ tài liệu “The situation of the Uni-fied Buddhist Church of Vietnam – Tình hình Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất”, và hai trang Nhận xét của Đức Tăng thống, cùng lời đề xuất Hoa Kỳ giúp đỡ cho tiếng nói dân chủ và Nhân quyền Việt Nam, cũng như quan tâm tới các tôn giáo tại Việt Nam, mà GHPGVNTN là một trong những sức mạnh chủ yếu của quần chúng có tín ngưỡng.

Một sự kiện không mấy vui, là Đức Tăng thống gọi Cư sĩ Lê Công Cầu, Tổng Thư ký Viện Hoá đạo, vào Saigon phụ tá Ngài trong việc đón tiếp Phái đoàn Hoa Kỳ. Thế nhưng Công an Huế đã bao vây, canh gác nơi Cư sĩ cư trú, ra lệnh cấm không cho Cư sĩ rời Huế trong hai ngày 4 và 5 tháng 8. Lấy lý do là “Chúng tôi không muốn ông gặp Phái đoàn Hoa Kỳ”. Cư sĩ Lê Công Cầu đã viết văn thư báo động sự cư xử bất hợp pháp này gửi ông Đại sứ Hoa Kỳ yêu cầu can thiệp.

TRÍCH PHỎNG VẤN CỦA RFA NHÂN SỰ KIỆN

Ỷ Lan : Xin Đức Tăng thống cho thính giả Đài Á châu Tự do được biết sức khoẻ Đức Tăng thống hiện nay như thế nào ? Đức Tăng thống và GHPGVNTN có dự tính gì cho việc hoạt động sắp tới ? Và Đức Tăng thống có lời gì nhắn nhủ đến Phật giáo đồ và đồng bào các giới trong và ngoài nước ?

Thích Quảng Độ : Năm nay tôi đã 88 tuổi, và sống trong tình trạng quản chế. Tuy nhiên, tôi vẫn lãnh đạo Giáo hội.

Xin các Phật tử đừng có lo. Chỉ lo là Phật tử tín tâm không bền, bồ đề tâm không kiên cố, bị những tà thuyết ma mị lôi kéo, đánh mất bản chất của người con Phật.

Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi, như lời Phật dạy.

Tuy nhiên tôi biết rất rõ là đa số Phật tử đã bị áp lực của chính quyền. Và đời sống kinh tế đe doạ

Số 225 Trang 6

Page 7: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

miếng cơm manh áo, đe doạ tương lai của con em, mà đành thúc thủ trước thời cuộc. (5 chữ nghe khg rõ)

Năm nay là năm Đại hội lần thứ Mười của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất. Tôi đã chỉ thị cho Ban chỉ đạo Viện Hoá Đạo chuẩn bị cho Đại hội hoàn mãn. Tuy nhiên tôi cũng nhấn mạnh là Đại hội sẽ là đại hội tinh thần. Vì Đức Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang đã nói : “Ngày nào còn Cộng sản, ngày ấy chúng ta không thể nào tổ chức Đại hội được !”. Và cũng đã nói rằng : “Đạo Phật không thể thăng hoa nơi giang sơn nô lệ. Và Dân tộc không thể hạnh phúc nơi áp bức, đói nghèo”

Kính mong tất cả đồng bào Phật tử hãy hy sinh thân mình và trông vào công cuộc Giải trừ Quốc nạn và Pháp nạn.

  Ngày 27-7-2015, ngay sau khi Bắc Kinh vừa công bố tỷ lệ tăng trưởng kinh tế 7% cho sáu tháng đầu năm, thị trường chứng khoán Thượng Hải đã mất 8,5%. Hôm sau nó mở ra với tỷ lệ giảm sút hơn 4% và kết thúc ở mức -1,7% sau khi chính quyền Bắc Kinh tung ra một số tiền lớn để yểm trợ. Trong bối cảnh Trung Quốc hiện nay, đây là một biến động lớn bởi vì trước đó không đầy hai tuần lễ Bắc Kinh vừa mới can thiệp rất mạnh sau khi thị trường chứng khoán sụt hơn 30%. Tại sao một tỷ lệ tăng trưởng ngoạn mục, mà hiện nay không một nước nào có được, lại có thể kéo theo sự tuột dốc của thị trường chứng khoán?

Điều này trước hết có nghĩa là không còn ai tin những con số của Bắc Kinh nữa. Nhưng không phải chỉ có thế. Biến cố này cũng có nghĩa là người dân Trung Quốc giờ đây cũng đã thấy được điều mà nhiều chuyên gia đã tiên liệu từ lâu và giới kinh doanh cũng đã ý thức được, đó là Trung Quốc chắc chắn sắp lâm vào khủng hoảng lớn.

Cho tới năm 2007 kinh tế Trung Quốc đã tăng trưởng đều đặn ở mức độ hai con số trong gần ba thập niên, gây kinh ngạc và thán phục cho rất nhiều người. Thực ra chính quyền Bắc Kinh chỉ làm một điều rất giản dị là bóc lột công nhân tối đa và tàn phá

môi trường để sản xuất thật nhiều với giá thật rẻ. Nói cách khác chính quyền Cộng sản Trung Quốc xuất khẩu sự nghèo khổ mà chính họ là nguyên nhân đồng thời phá hoại đất nước theo nghĩa đen, làm cho đất khô cằn, nước và không khí bẩn và độc. Chính sách tệ hại đó dù nhất thời có thể gây ấn tượng nhưng sau cùng chỉ làm Trung Quốc kiệt quệ lâu dài, như những kim tự tháp tại Ai Cập và Vạn Lý Trường Thành tại chính Trung Quốc trước đây.

Năm 2008 thế giới lâm vào khủng hoảng lớn và Trung Quốc cũng không phải là ngoại lệ vì hoạt động xuất khẩu sút giảm mạnh. Thay vì thắt lưng buộc bụng để thích nghi với tình huống mới và trực diện đối đầu với khó khăn, chính quyền Bắc Kinh đã chạy trốn sự thực trong một cuộc phiêu lưu mới: xây dựng. Các ngân hàng được lệnh cấp tín dụng thả cửa cho các công ty địa ốc trong khi chính quyền tung ra những chi tiêu khổng lồ cho các công trình cơ sở hạ tầng không cần thiết. Mặt khác các công ty công nghiệp cũng được lệnh tiếp tục sản xuất dù không bán được hàng để giữ chỉ tiêu kế hoạch. Chính sách chạy trốn về phía trước này có lúc đã được một số nhà báo, như Fareed Zakaria, ca tụng hết lời. Nhưng lạm dụng xây cất và chi phí công cộng là một công thức rất cũ và bao giờ cũng dẫn tới những hậu quả tai hại. Sự thất bại dần dần hiện rõ. Cái bong bóng địa ốc ngày càng lộ liễu với hàng triệu căn phố không người mua và những thành phố ma; khối nợ xấu của các ngân hàng trở thành báo động; hàng hóa ứ đọng trong kho tại các doanh nghiệp sản xuất và khối nợ công lên tới 300% GDP theo nhiều ước tính. Trung Quốc cũng đã cố gắng tăng cường tiêu thụ nội địa bằng cách tăng lương công nhân nhưng chính sách -đúng trên nguyên tắc- này đã thất bại bởi vì người công nhân Trung Quốc chỉ dùng phần thu nhập mới này cho việc để dành phòng khi đau yếu. Kết quả là thay vì kích thích tiêu thụ, nó khiến Trung Quốc mất đi ưu thế nhân công rẻ và nhiều công ty đa quốc đã chuyển các dự án đầu tư sang các nước khác.

Từ một năm qua, khi tất cả mọi chuyên gia đều đã đồng ý là kinh tế TQ đã hoặc đang khủng hoảng, chính quyền Bắc Kinh lại lao vào một trò chơi mới: đầu cơ chứng khoán.

Đặc tính của cái gọi là "kinh tế thị

trường định hướng xã hội chủ nghĩa" là nhà nước giành toàn quyền thao túng thị trường và Bắc Kinh đã tận dụng đặc quyền này. Tất cả mọi phương tiện, ngân hàng cũng như báo chí, được sử dụng để thổi phồng trị giá các cổ phiếu, đề cao các anh hùng chứng khoán vừa đột ngột trở thành triệu phú nhờ mua bán cổ phiếu, và lôi kéo thật nhiều người vào cuộc. Người ta đổ xô nhau đi chơi chứng khoán, vay tiền để mua cổ phiếu và tiếp tục vay để mua thêm nữa thay vì bán ra bởi vì cổ phiếu tiếp tục lên giá. Chỉ trong tháng 5-2015 - hai tuần trước khi thị trường chứng khoán tuột dốc hơn 30% - đã có hơn 20 triệu trương mục mới. Tổng số người chơi chứng khoán lên tới 90 triệu người vào ngay 15-6, tuyệt đại đa số là những người mới nhập cuộc. Trong một năm qua thị trường chứng khoán Trung Quốc -Thượng Hải cũng như Thẩm Quyến - trở thành một sòng bài khổng lồ, một sự điên dại trên qui mô quốc gia. Vào tháng 8-2014 tổng trị giá của các công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán là 500 tỷ USD, chỉ mười tháng sau con số này lên tới 6.500 tỷ USD, tăng gấp 13 lần vì có rất nhiều công ty mới đăng ký. Ở các nước phương Tây, một công ty muốn đăng ký vào thị trường chứng khoán phải hội đủ những tiêu chuẩn rất khắt khe. Không ai biết các tiêu chuẩn của các thị trường Thượng Hải và Thẩm Quyến là gì. Giá các cổ phiếu cũng không tùy thuộc ở thành quả và tiềm năng của các công ty mà theo sự đầu cơ, người ta mua một cổ phiếu vì tin rằng nó sẽ lên giá, và niềm tin này do tin đồn hay do báo chí nhà nước. Những xảo thuật truyền thông này đã tạo ra cả một cơn sốt chứng khoán. Chỉ số SSE Composite tăng gần 150% trong vòng mười tháng, trước khi tuột dốc.

Dĩ nhiên trò chơi này không qua mắt được các quỹ đầu tư và họ đồng loạt quyết định rút khỏi Trung Quốc. Sau Kingdon Capital Management, Elliott Management, Perry Capital, Pershing Square Capital Manage-ment, đến lượt Bridge Water, quỹ hedge fund lớn nhất thế giới. Ngay cả tư bản Trung Quốc cũng tháo chạy. Trong hai tuần lễ cuối tháng 6, thị trường chứng khoán đã xuống hơn 30% và chính quyền Bắc Kinh đã dùng những biện pháp rất mạnh để trấn tĩnh, như ra lệnh cho các ngân hàng đổ ra 20 tỷ USD để mua cổ phiếu, cấm bán khống, cấm các cổ đông có trên 5% số cổ phần trong một công ty bán cổ phiếu của công ty đó, ngưng niêm yết hơn 1/3 số công

Số 225 Trang 7

Page 8: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

ty v.v… Đồng thời đưa ra con số tăng trưởng hoang tưởng 7%. Nhưng thị trường chứng khoán vừa chứng tỏ mọi xảo thuật đều vô ích, kinh tế Trung Quốc đã hoảng hốt. Cơn chấn động 27-7 vừa qua tuy không quan trọng lắm về tầm vóc nhưng có ý nghĩa lớn: thị trường chứng khoán Trung Quốc, và kinh tế Trung Quốc nói chung, không thể phục hồi.

Tại sao Bắc Kinh lại lao vào cuộc phiêu lưu chứng khoán này?

Có ba lý do: thứ nhất là kích động giả tạo cho thị trường chứng khoán lên để khuyến khích những chủ bất động sản chấp nhận bán lỗ để kiếm lời bằng chứng khoán, nghĩa là giải tỏa số nhà mới xây ứ đọng quá nhiều; thứ hai là tạo cảm tưởng rằng kinh tế Trung Quốc vẫn còn vững mạnh vì thị trường chứng khoán lên mạnh; và thứ ba là tham vọng biến Thượng Hải và Thẩm Quyến thành những trung tâm tài chính lớn ngang tầm với New York, Tokyo và London để lôi kéo tư bản nước ngoài. Bắc Kinh đã chỉ đạt được một phần mục tiêu thứ nhất nhưng đã thất bại đã rất thê thảm trên hai mục tiêu sau.

Hậu quả sẽ ra sao?Nhiều người nói tuy thị trường

chứng khoán Thượng Hải đã sụt gần 40% nhưng vẫn còn cao hơn 70% so với một năm trước. Nói như thế là quên rằng tuyệt đại đa số những người chơi chứng khoán mới chỉ vào cuộc chơi từ vài tháng gần đây khi thị trường chứng khoán đã lên rất cao do thao tác giả tạo của chính quyền. Họ vay tiền để mua cổ phiếu và khánh tận, nhiều người cầm cố cả nhà và mất hết tài sản. Họ là thành phần trung lưu. Theo nhiều ước lượng, Trung Quốc hiện có khoảng gần 100 triệu gia đình được coi là trung lưu, tương đương với số người chơi chứng khoán. Trong vòng một tháng trung bình mỗi gia đình mất 30.000 USD. Điều này có nghĩa là thành phần trung lưu mà Bắc Kinh tự hào là đã tạo ra được và coi là hy vọng của Trung Quốc đã gần như bị xóa bỏ. Một mất mát bi đát. Hậu quả tức khắc là tiêu thụ nội địa vốn đã thấp một cách bệnh hoạn ở mức 30% GDP sẽ còn sút giảm mạnh hơn nữa.

Họ sẽ còn mưu thuật nào khác để che đậy sự thực trước khi thú nhận phá sản? Đại loại cũng sẽ chỉ là những hành động gây tiếng vang, như giành tổ chức Thế Vận Mùa Đông 2022. Nhưng từ nay ai còn tin vào phép lạ Trung Quốc? Những khoa trương sẽ chỉ có tác dụng mở cửa xã hội Trung Quốc ra với thế giới và giúp người Trung Quốc ý thức

rằng họ đã bị thống trị một cách quá tàn bạo trong thời gian quá lâu bởi những người rất tầm thường.

Cuộc phiêu lưu chứng khoán này có thể là cố gắng thoát hiểm qui mô cuối cùng. Nó đã thảm bại và cái gọi là "kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa" đã lộ chân tướng của nó: một sai lầm lố bịch vì giao toàn quyền quyết định kinh tế cho những người chỉ có hiểu biết rất sơ sài

Tương lai TQ sẽ ra sao? Đừng nên quên rằng kinh tế không phải là mối nguy lớn nhất của TQ. Hai mối nguy lớn hơn nhiều là sự hủy hoại của môi trường và tiềm năng bất ổn chính trị vì bất công và tham nhũng. Suy sụp kinh tế có thể châm ngòi cho một sự bùng nổ toàn diện làm TQ tan vỡ. Cho tới nay, khi nói tới Đặng Tiểu Bình, đại đa số người Trung Quốc đều cung kính ông như một vĩ nhân đầy viễn kiến. Họ sẽ nhận ra rằng ông là một trong những lãnh tụ Trung Quốc đã gây thiệt hại lớn nhất.

Đảng CSVN đã lấy Trung Quốc làm quan thầy, mẫu mực và chỗ dựa trong suốt ba thập niên qua. Sắp tới TQ sẽ không còn là một mẫu mực và cũng không còn là một chỗ dựa.

Nguyễn Gia KiểngNền kinh tế của Trung Hoa trong

vài thập niên qua đã phát triển vượt mức và đưa xứ này lên hàng cường quốc kinh tế thứ nhì, qua mặt Nhật Bản và chỉ sau Hoa Kỳ, nhưng sự phồn thịnh này của Trung Hoa phần lớn dựa trên giả tạo và lừa bịp của chính quyền Cộng sản Trung Hoa. Và sau cùng những gian dối cũng không thể kéo dài lâu hơn và sự thật sẽ đến. Là nền kinh tế của Trung Hoa nhiều phần sẽ tan vỡ trong năm 2016 sắp tới!

Dấu hiệu gần đây nhất là thị trường chứng khoán tại Shanghai và Shenzen bị sụp đổ. Dù chính quyền Cộng sản Trung Hoa đưa ra hết biện pháp này đến biện pháp khác, tung tiền vào mua stock, cấm bán kiểu short sale, bắt các người có cổ phần nhiều trong công ty phải nhảy vào mua stock của công ty mình, cho người dân thường dùng nhà cửa cầm cố làm collateral để mua stock kiểu margin... Nghĩa là đủ trò, đủ kiểu, vô tiền khoáng hậu. Nhưng thị trường chỉ hồi lại chút đỉnh và tuần lễ vừa qua, tiếp tục đi xuống trở lại. Riêng ngày thứ hai 27 tháng 7, mất đi 8.5% và trong tuần còn xuống thêm. Hiện

chỉ số của thị trường Thượng Hải đứng ở mức 3663, mất đi 1/3 kể từ tháng 6-2015. Đây là chưa kể rất nhiều stock loại nhỏ bị chính quyền cho đông lạnh, người đầu tư nào lỡ mua rồi, muốn bán cũng không bán được. Nhưng điều đó có nghĩa khi nào cho phép mua bán lại, các stock nhỏ này sẽ bị bán ra ngay, còn xuống bạo hơn trước!

Và việc sụp đổ (crash) của hai thị trường chứng khoán Shanghai và Shenzen sẽ còn kéo dài còn lâu, như một cuốn phim quay chậm và làm thiệt hại thêm cho uy tín của thị trường cũng như của chính quyền, đã đưa ra những biện pháp ngu xuẩn và vô hiệu quả! Dĩ nhiên lòng tin của người dân đầu tư sẽ mất đi nhiều hơn nữa, khi thấy stock của mình mỗi ngày xuống hơn 10% mà muốn bán để lấy lại chút vốn cũng bị cấm, chỉ còn ngồi nhìn đau xót!

Đặc điểm của thị trường chứng khoán tại Trung Hoa là đến 80-90% do cá nhân đầu tư, trái ngược với tại Hoa Kỳ, Âu Châu và Nhật, đa số là do các công ty hay các quỹ đầu tư mua bán stock, tư nhân ít hơn. Vì thế sự sụp đổ của thị trường chứng khoán

Trung Hoa ảnh hưởng trực tiếp và lớn lao trên cả trăm triệu người chơi stock, sẽ làm những người này nghèo đi, không còn tiền mua sắm, làm kinh tế nội địa do tiêu thụ xuống dốc.

Từ trước đến nay, mô hình phát triển về kinh tế của Trung Hoa dựa trên xuất cảng hàng hóa, cũng như do việc xây cất hạ tầng cơ sở. Kinh tế nội địa do tiêu thụ được coi như không đáng kể, trái ngược với Hoa Kỳ, sự tiêu thụ của dân chúng chiếm đến 2/3 tổng sản lượng quốc gia GDP. Từ khi Tập Cận Bình lên nắm chính quyền, tay này đã muốn thay đổi nền kinh tế, làm gia tăng mức tiêu thụ của người dân để thay vào sự đi xuống của việc xuất cảng và xây cất. Chính quyền của họ Tập đã khuyến khích dân Tàu nhảy vào chơi stock và cố gắng để làm thị trường chứng khoán chỉ có lên mà không xuống, nhằm kích thích kinh tế nhiều hơn. Và trong mấy năm trước, thị trường chứng khoán Trung Hoa lên vùn vụt do chính quyền khuyến khích và tạo nhiều điều kiện dễ dãi. Nhưng cũng vì thế đã gây ra quả bóng về stock căng phồng. Và sau cùng đã vỡ tan trong tháng 7 vừa qua!

Như vậy ảnh hưởng của việc

Số 225 Trang 8

Page 9: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

stock crash, chứng khoán vỡ tan này sẽ làm ảnh hưởng rất nặng đến mức tiêu thụ mua sắm của dân Tàu và sẽ làm kinh tế đi xuống nhiều, như lịch sử trước giờ đã cho biết!

Cột trụ khác của kinh tế Trung Hoa là xuất cảng hàng hóa hiện cũng đang trên đường đi xuống. Điều giản dị là các quốc gia khác như Hoa Kỳ, Tây Âu đã nhận thức hiểm họa là Trung Hoa đã tiêu diệt hầu hết các kỹ nghệ sản xuất bản xứ khi cho xuất cảng hàng hóa đủ loại với giá thành quá rẻ, không nước nào cạnh tranh được. Việc hạn chế nhập cảng hàng hóa từ Trung Hoa là điều đương nhiên sẽ xảy ra, dù dưới danh nghĩa tự do mậu dịch, Hoa Kỳ và Tây Âu không thể ra mặt trực tiếp cấm đoán.

Nhưng những biện pháp ngăn cản hàng hóa từ Trung Hoa đã bắt đầu được áp dụng, như những than phiền về phẩm chất của hàng hóa từ Trung Hoa đã tạo khó khăn cho các công ty sản xuất Tàu, không theo đúng được các tiêu chuẩn khắt khe. Ngoài ra những luật ngăn chặn như anti-dumping, bắt phạt hay hạn chế khi Hoa Kỳ cho rằng Trung Hoa sản xuất dưới giá vốn, bán tống bán tháo hàng hóa sang Hoa Kỳ để nhằm chiếm giữ thị trường và tiêu diệt các nhà sản xuất nội địa.

Ngoài ra hiện nay phong trào bài hàng hóa của Tàu cũng đã lên cao tại Hoa Kỳ và Tây Âu. Những hô hào mua đồ nội địa như Buy America hay Made in America hiện đang lan rộng khi chính người dân Hoa Kỳ bắt đầu ý thức về tai họa Trung Hoa đang đe dọa thế thượng phong của chính Hoa Kỳ. Các công ty Hoa Kỳ cũng đã bắt đầu tìm cách để đưa công việc sản xuất trở lại Hoa Kỳ, một phần vì vấn đề quyền lợi. Hiện nay giá nhân công tại Trung Hoa đã lên cao nhiều, không còn rẻ như hai, ba chục năm về trước, nên giá thành cho hàng hóa làm tại Trung Hoa lên cao không còn lợi thế nhiều như trước.

Hơn nữa, các công ty Hoa Kỳ này đã bị chính quyền Trung Hoa ép buộc để chuyển nhượng kỹ thuật cho các công ty Tàu hợp tác. Nếu không chịu sẽ bị làm khó dễ không làm ăn được. Ngoài ra còn bị ăn cắp các bí mật về kỹ thuật hay về quản trị nên nhiều công ty Hoa Kỳ đã trắng mắt, không thấy lợi đâu, chỉ bị thiệt hại nhiều khi thiết lập các hãng xưởng sản xuất tại Trung Hoa. Hiện nay chỉ mới bắt đầu nhỏ giọt, nhưng trong tương lai sắp đến rất nhiều công ty Hoa Kỳ sẽ rút chân ra khỏi Trung Hoa, hoặc đem công việc sản xuất về nội địa Hoa Kỳ hay đưa sang các quốc gia khác như

Việt Nam với giá nhân công rẻ hơn hoặc điều kiện dễ dàng hơn, không sợ bị đè ép hay bị ăn cắp các bí mật kỹ thuật sản xuất của công ty.

Với đà rút ra khỏi Trung Hoa của các công ty Hoa Kỳ và đầu tư sang các quốc gia khác, Trung Hoa sẽ bị thiệt hại nặng về kinh tế vì xuất cảng là yếu tố chính cho phát triển của Trung Hoa. Mất đi cột trụ xuất cảng, Trung Hoa sẽ lụn bại dễ dàng. Đây là chưa kể một khi thỏa ước Mậu dịch xuyên Thái Bình Dương (Trans Pacific Partnership) được thỏa thuận xong xuôi và thi hành, Trung Hoa bị gạt ra ngoài sẽ còn chịu ảnh hưởng nặng hơn nữa về sản xuất hàng hóa và mậu dịch.

Đáng nhẽ cuộc họp tại đảo Maui của Hawaii cuối tháng 7 vừa qua giữa 12 quốc gia sẽ đưa đến ký kết thỏa ước này. Nhưng vẫn còn một số điểm dị biệt chưa được đồng thuận nên thỏa ước TPP này chưa ngã ngũ hẳn. Tuy nhiên một khi xong xuôi và chính thức thi hành, tầm ảnh hưởng của TPP sẽ không nhỏ và làm thiệt hại cho kinh tế Trung Hoa rất nhiều.

Cột trụ khác cho phát triển kinh tế của Trung Hoa là xây cất hạ tầng cơ sở. Trong hai thập niên 80’s và 90’s, các công trình xây cất đường xá, cầu cống, buildings chung cư cho dân chúng từ vùng quê đổ về thành thị đã làm Trung Hoa phát triển nhanh vì đây là những việc cần thiết để tân tiến hóa và kỹ nghệ hóa. Việc xây cất này đã làm gia tăng tổng sản lượng GDP lên nhiều và làm Trung Hoa phát triển ở mức 15-20% mỗi năm. Nhưng sau đó đã chậm lại và mức tăng trưởng GDP xuống cỡ 10% thập niên qua. Hiện nay, chỉ còn 7% cho mức tăng GDP.

Nhưng mấy năm sau này con số tăng trưởng 7% không tin được. Lý do là Trung Hoa muốn giữ mức phát triển cao để lòe và gạt gẫm đầu tư ngoại quốc, nên đã cho xây cất lung tung những công trình không cần thiết! Những đường xá, cầu cống ở nơi hoang vu gọi là bridge to nowhere, những buildings lớn lao cho dân chúng nhưng không có ai ở. Những shopping malls vĩ đại không một bóng người. Ngay cả dự án xây hẳn một thành phố cho một triệu dân ở cùng phía Bắc hiện nay hoàn tất xong nhưng bỏ hoang, không dân nào về ở! Ngoài ra còn những khu kỹ nghệ dọc suốt con đường từ Thượng Hải đến Tô Châu, hoàn toàn vắng người. Ngay cả phi trường xây cất lớn lao nhưng không có phi cơ nào đáp xuống vì không cần thiết! Những nhà máy làm xi măng, làm thép xây

lên nhan nhản để nhằm xuất cảng nay phải bỏ hoang. Tất cả những việc xây cất này đã trở thành một thứ bịp bợm, trước hết để lường gạt đầu tư ngoại quốc và giữ tiếng là Trung Hoa vẫn còn phát triển. Sau nữa để tạo công ăn việc làm cho dân từ thôn quê đổ xô về thành thị kiếm việc.

Những xây cất và đầu tư vô dụng, vô hiệu quả này theo một bản tường trình của Ủy ban Phát triển Quốc gia năm 2014 và của Academy of Macroeconomic Research đã lên đến 41.8 trillion quan hay 6.8 trillion Mỹ kim cho 4 năm từ 2009 đến 2013. Số tiền vĩ đại này như thế được coi như mất hết! Vì không dùng được vào việc gì! Điều tai hại hơn cả là những xây cất hạ tầng cơ sở vô dụng này đều do chính quyền địa phương của vùng hay tỉnh, quận, vay nợ để thực hiện. Hiện nay số nợ chung cho các cơ quan của chính quyền địa phương này tính đến cuối năm 2014 lên đến 5 trillion hay 5000 tỷ Mỹ kim!

Điều này có nghĩa kinh tế Trung Hoa hiện đang nằm trên lò thuốc súng vì món nợ khổng lồ do xây cất phi lý và vô dụng. Lò thuốc súng này có thể nổ bất cứ lúc nào và khi đó chính quyền Tập Cận Bình sẽ hết đường để xoay sở một khi cả ba cột trụ kinh tế thi nhau ngã rụng một lúc. Ba cột trụ này, xây cất hạ tầng cơ sở, chế tạo và xuất cảng hàng hóa, tiêu thụ nội địa tan tành do stock crash, hiện nay được coi như đã bị mối ăn thủng hết chân móng, chỉ chờ ngày mục rữa và tan hoang bất cứ lúc nào.

Hiện nay những cố gắng của chính quyền Tập Cận Bình làm ổn định thị trường chứng khoán mang đầy vẻ tuyệt vọng như không biết làm gì khác hơn! Thí dụ cụ thể là cho phép người dân dùng giá trị nhà đang ở để làm collateral đặt cọc cho mua stock kiểu margin, là một hình thức đánh bạc. Điều này chưa bao giờ xảy ra tại thị trường chứng khoán của một quốc gia tiên tiến nào. Có nghĩa chính quyền họ Tập đã bị điên hoảng panic, tìm cách giữ thị trường chứng khoán không bị sụp với bất cứ giá nào và phương pháp nào, dù vô nghĩa và khôi hài đến đâu chăng nữa!

Nhưng khi căn bản là kinh tế sắp bị sụp đổ toàn diện đến nơi, thị trường chứng khoán có vỡ tan chỉ là dấu hiệu báo trước, chính quyền Tập Cận Bình dù có thi hành biện pháp nào đến đâu cũng chỉ là vô ích! Như vậy nhiều lắm là đến năm 2016 này, chúng ta sẽ thấy một sự tan vỡ hoàn toàn của nền kinh tế giả tạo và bịp bợm của quốc gia hiện đang là tai ương cho toàn cầu. Đó chính là

Số 225 Trang 9

Page 10: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Trung Hoa, kẻ thù muôn đời truyền kiếp của chúng ta vậy!

2 tháng 8, 2015Nguyễn Đình Phùng

TỰ DO NGÔN LUẬNBán nguyệt san ra ngày 1

và 15 mỗi thángIN VÀ TẶNG TẠI VN

Địa chỉ liên lạc:[email protected]

Muốn đọc tờ báo trên mạng, xin mời ghé:

http:// www.tdngonluan.com www.tudodanchuvietnam.net

http://tudongonluan.atspace.comhttp://www.viet.no

http://khoi8406vn.blogspot.com

Xin tiếp tay phổ biến cho Đồng bào Việt Nam, nhất là tại quốc nội. Chúng tôi chân

thành cảm ơn

Dù gặp Tổng thống Mỹ về, Bản chất Việt cộng

chẳng hề đồi thay !Nhìn lại tình hình ĐCSVN thì thấy

rõ trong nội bộ đảng, tình trạng kéo bè, kéo cánh, chống đối nhau vì quyền lợi rất phổ biến ở mọi cấp; đặc biệt ở thượng tầng của đảng, tình trạng đấu đá nhau lại càng nghiêm trọng đến nỗi… thuốc độc, chất phóng xạ cũng được dùng đến để trị nhau. Những năm gần đây, tại các hội nghị TƯ đảng, cuộc vật lộn giữa tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và phe cánh với thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng qua nhiều keo từ hội nghị 6 (10-2012) cho đến hội nghị 10 (1-2015), ông Trọng đã bị thất bại ê chề. Trong lúc đó, thế và lực của Ba Dũng ngày càng vững, “đám ăn theo” ông ta trong TƯ đảng ngày càng đông. Theo dư luận, đến đại hội 12 sắp tới, ông ta có thể leo lên ngai vàng tổng bí thư, và sẽ nắm toàn bộ quyền lực trong tay cả về mặt đảng lẫn nhà nước. Mặc dù người cầm đầu đảng sẽ thay

đổi, sau đại hội sẽ có ban lãnh đạo mới, thế nhưng có thể tin chắc rằng về cơ bản ĐCSVN sẽ không thay đổi đường lối, chính sách, nhất là về mặt đối nội. Về mặt đối ngoại, có thể ĐCSVN sẽ thay đổi chút ít, ve vãn Hoa Kỳ nhiều hơn để mong dựa vào HK cứu chế độ độc tài toàn trị đang lâm nguy. Nhưng ĐCSVN không dám dựa hẳn vào Mỹ, vì ý thức hệ của những người cầm quyền không cho phép và vì họ sợ Trung Cộng (TC), nên về căn bản CSVN vẫn tiếp tục giữ thái độ thuần phục với TC. Hơn nữa, họ vẫn tiếp tục bị ràng buộc bởi những quan hệ đối tác chiến lược toàn diện với Nga và TC. Riêng với cá nhân tổng thống Putin của Liên bang Nga, Nguyễn Tấn Dũng, cũng như tổng bí thư và các ủy viên BCT đương nhiệm đều có lòng quý trọng sâu sắc, đặc biệt là Ba Dũng rất khâm phục cách cai trị nhà nước theo kiểu Putin. Những ai quan sát kỹ các cuộc gặp gỡ của họ với tổng thống Nga đều xác nhận như vậy. Cho nên khi ve vãn Mỹ, các người cầm quyền VN không thể không cân nhắc đến sự phản ứng của Nga. Còn về mặt đối nội, như đã nói trên, ĐCSVN vẫn tiếp tục đàn áp phong trào yêu nước và dân chủ, bóp nghẹt các tổ chức dân sự và hạn chế các quyền tự do, tiếp tục cưỡng chế tước đoạt ruộng đất của dân oan, tiếp tục bóc lột công nhân, nông dân và các tầng lớp lao động... như trước. Dù Hoa Kỳ và các nước dân chủ Liên Âu, Canada, Úc có đòi hỏi VN phải thực thi dân quyền, nhân quyền, quyền của công nhân… nhưng tập đoàn cầm quyền CS vẫn tiếp tục lươn lẹo, bịp bợm để đánh lừa dư luận chứ không nghiêm túc thực thi mọi đòi hỏi của các nước dân chủ. Vì thế, các chiến sĩ dân chủ và nhân quyền cũng như toàn thể đồng bào chớ nên có ảo tưởng gì về ĐCSVN, về ban lãnh đạo mới cũng như tổng bí thư mới của đảng là họ có thể dân chủ hóa chế độ, mà trái lại các phong trào dân chủ cũng như các tổ chức dân sự cần tiếp tục đi theo con đường của chúng ta đã định là tăng cường đoàn kết, đẩy mạnh đấu tranh cho chủ quyền đất nước, cho tự do, dân chủ và nhân quyền để tạo nội lực mạnh mẽ, đợi thời cơ giành lấy thắng lợi cuối cùng.

Cần nhận rõ rằng từ lâu rồi ĐCSVN đã đổi khác nhiều lắm. Nếu những năm 30, 40, phần đông đảng

viên còn có lý tưởng CS và thật lòng tin vào lý tưởng đó – dù lý tưởng đó là không tưởng, nhưng họ vẫn hết lòng tin, chân thành tin, và đã chịu đựng mọi gian khổ, khó khăn, toàn tâm toàn ý chiến đấu cho lý tưởng đó, dù phải hy sinh cũng không ngần ngại – thì ngày nay, khi “thành trì đời đời bền vững của chủ nghĩa CS và phong trào CS quốc tế” là Liên Xô đã bị sụp đổ, chủ nghĩa Marx-Lenin đã “hết thiêng”, hầu hết các đảng viên đều nhận ra cái gọi là “lý tưởng” đó chỉ là hoang tưởng. Giờ đây, trên 3 triệu 600 ngàn đảng viên CSVN không còn lý tưởng CS nữa, mà chỉ có “lý tưởng” thực dụng: vào ĐCS để có địa vị, dễ kiếm lợi, dễ tham nhũng, dễ bóc lột dân đen, dễ bảo đảm cuộc sống tốt cho mình và gia đình… Thực tế cho thấy ĐCS không còn là một đảng chính trị đứng đắn mà đã biến chất thành một đảng-nhà nước-mafia, thậm chí một băng đảng cướp, sống bám trên cơ thể của xã hội, đè nén, áp bức, tham nhũng, bóc lột nhân dân. Dù bị nhân dân thù ghét, nhưng ĐCS vẫn cố sống cố chết bám lấy quyền lực, và sở dĩ nó còn tồn tại đến ngày nay là nhờ bạo lực, khủng bố, đàn áp và tuyên truyền lừa dối, bịp bợm. Trước mắt quảng đại quần chúng nhân dân VN, kể cả các giai cấp công nhân, nông dân là những tầng lớp mà ĐCSVN coi là đồng minh chiến lược của đảng, thì bộ mặt thật xấu xa của ĐCSVN đã phơi bày quá rõ rệt. Cái thời dân chúng Việt Nam mê muội, mù quáng “tin yêu” đảng đã qua rồi, bây giờ đã bắt đầu thời khinh bỉ, thù ghét và hết sợ đảng. Những trận chiến đấu của dân oan ở Tiên Lãng, Hải Phòng, ở Văn Giang, Hưng Yên, ở Vụ Bản, Nam Định, ở Thạnh Hóa, Long An… chống cưỡng chế thu hồi đất đai, những cuộc đình công hàng chục vạn công nhân lao động ở Sài Gòn, Long An, Tây Ninh, Tiền Giang chống điều 60 Luật Bảo hiểm xã hội của nhà nước, những cuộc xuống đường mãnh liệt ở Vĩnh Tân, Bình Thuận để phản đối ô nhiễm môi sinh, v.v… chứng tỏ điều đó. Trong thời đại “bùng nổ thông tin”, thời đại Internet, người dân được biết nhiều hơn về những “thành tích bất hảo” của các “lãnh tụ”, các cán bộ, đảng viên, từ lối sống xa hoa, đế vương, sa đọa, đến những vụ tham nhũng động trời, những nhà cửa, biệt thự lộng lẫy, hoành tráng, những xe hơi, du thuyền “siêu mốt”, đến những chuyện bán đất, bán biển, bán đảo của Tổ quốc… nên uy tín của ĐCSVN đã hầu như chỉ còn là con số “không” trong lòng người dân. Trong lúc đó thì ngay

Số 225 Trang 10

Page 11: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

trong nội bộ đảng, tình trạng kéo bè, kéo cánh, chống đối nhau vì quyền lợi rất phổ biến ở mọi cấp, nhất là ở cấp cao nhất. Tất cả các hiện tượng đó báo hiệu ngày tàn của ĐCSVN không còn xa nữa. Đảng sẽ sụp đổ như thế nào thì không ai biết trước được. Nhưng, chắc chắn là sự sụp đổ đó đang đến gần và điều đó không thể nào tránh được.

Cũng có người mong rằng trong đảng còn có những đảng viên sáng suốt nhận rõ tình hình thực tế để xoay chuyển tình thế, đưa ĐCS ra khỏi vũng lầy giáo điều, bảo thủ, thoát khỏi tình trạng tham nhũng tràn lan, thoát khỏi cái ách lệ thuộc tên láng giềng bành trướng, đưa đảng trở về với nhân dân. Họ cho rằng đó là con đường tốt nhất để hòa bình chuyển hóa chế độ độc tài toàn trị sang chế độ dân chủ đích thực. Nhưng, ước mong đó không thực tế, trước nhất vì ĐCS và “lý tưởng” CS chống lại dân chủ, họ không muốn và không thể xây dựng chế độ dân chủ đích thực. Hơn nữa, trong tình hình thực tế hiện nay, khi lực lượng giáo điều bảo thủ và thế lực bạc nhược, đầu hàng Trung Cộng đã từ rất lâu khống chế triệt để mọi ý hướng tiến bộ trong ĐCS thì chắc chắn rằng điều mong muốn đó không thể nào trở thành hiện thực được.

Phong trào dân chủ Việt Nam nhất định phải đi theo con đường riêng của mình mạnh bạo hơn, cương quyết hơn để tới mục đích cuối cùng. Theo chúng tôi nghĩ, con đường đó là ra sức phát triển và củng cố xã hội dân sự, ra sức vận động những người trong hệ thống quân-dân-chính của ĐCS có thiện cảm hay ít nhất có thái độ trung lập với phong trào yêu nước và dân chủ, vừa đấu tranh vừa tăng cường nội lực cho phong trào yêu nước và dân chủ, chờ đợi thời cơ để dũng cảm tiến lên giành thắng lợi cho công cuộc giải phóng dân tộc khỏi chế độ độc tài toàn trị.

THỜI CƠ SẼ ĐẾNChúng tôi nhấn mạnh “chờ đợi

thời cơ để dũng cảm tiến lên giành thắng lợi…” là có ý nói rằng cần tránh tinh thần sốt ruột, phiêu lưu, manh động có thể gây thất bại cho phong trào, mà phải biết kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thuận lợi để giành thắng lợi. Vì sao vậy? Chúng ta cần phải luôn luôn nhớ đến hoàn cảnh địa chính trị của nước ta. Số phận đã an bài đất nước ta sống cạnh một nước lớn đầy tham vọng bành trướng: từ thời phong kiến xa xưa cho đến thời CS ngày nay, nước đó luôn luôn có mưu đồ xâm lược nước ta, nhất là lợi

dụng khi nước ta có biến động lớn hoặc bị suy yếu là họ kiếm cớ can thiệp vào. Vì vậy, các chiến sĩ dân chủ phải biết kiên nhẫn chờ đợi khi thời cơ đến mới có thể hành động quyết liệt để giành thắng lợi quyết định được. Vậy khi nào thời cơ sẽ đến? Thời cơ sẽ đến khi Trung Cộng bị sa lầy trong bạo loạn và trên đà sụp đổ, trong lúc đó “bọn thái thú Việt Cộng” của chúng ở phương Nam cũng đang trên đà tan rã. Chúng tôi biết, nghe như thế sẽ có những người phản đối cho rằng nhận định đó là viển vông: nước Tầu CS đang còn mạnh lắm cả về mặt kinh tế lẫn quân sự, và ĐCSVN với trên 3 triệu 600 ngàn đảng viên vẫn đang còn vững vàng, nếu cứ chờ đợi như thế thì bao giờ mới có thời cơ được?!

Không đâu, các bạn ạ! Đó chỉ là nhìn bề ngoài mà không đi sâu vào thực chất. Viết đến đây, chúng tôi nhớ đến câu nói của Vaclav Havel, cố Tổng thống Cộng hòa Czech: «...Trong các buổi chuyện trò, nhiều lần tôi nhấn mạnh rằng trong một chế độ toàn trị, thật khó mà nhìn thấu ruột thấu gan của xã hội. Khi nhìn quanh chỉ thấy xã hội là một khối nguyên vẹn và đâu đâu cũng chỉ thấy một sự trung thành với chế độ.../...do nỗi sợ đào luyện con người, nên cái vẻ ngoài nguyên vẹn như thế thực ra lại là vô cùng yếu đuối. Không một ai có thể tiên báo một ngày nào đó, chỉ một nắm tuyết cỏn con tình cờ sẽ tạo ra cả một trận núi tuyết lở....Cách đây hai chục năm, ở Tiệp Khắc có một nắm tuyết cỏn con xuất hiện dưới hình thù một cuộc đàn áp hung bạo đối với sinh viên, và nắm tuyết đó đã biến thành trận núi tuyết lở. Thế rồi toàn bộ hệ thống toàn trị đã lung lay, rồi sụp đổ như một tòa lâu đài ghép bằng giấy bồi».

Ngày nay, nhiều nhà Trung Quốc học nổi tiếng, như các giáo sư Gordon Chang, David Shambaug v.v… đã chỉ cho chúng ta thấy ngày tàn của Trung Cộng đã bắt đầu, và họ cho rằng điều đó diễn tiến mạnh và nhanh hơn nhiều người tưởng. Vẻ ngoài của chế độ độc tài toàn trị của Trung Quốc trông tưởng là hùng mạnh và ổn định, nhưng bên trong của nó chứa đựng rất nhiều “quả bom nổ chậm”. Đó là: một “búi” những mâu thuẫn cực kỳ nan giải của Trung Quốc: mâu thuẫn giữa sự phát triển nhanh chóng của vùng ven biển trù phú và vùng sâu trong nội địa nghèo khổ; mâu thuẫn giữa thành thị phát triển với vùng nông thôn lạc hậu; mâu thuẫn giữa các dân tộc –nhất là hai

dân tộc Tây Tạng và Uighur– với dân tộc Đại Hán; mâu thuẫn giữa người nghèo với người giàu vì hố cách biệt quá xa giữa người giàu với người nghèo gây ra sự bất bình đẳng xã hội gay gắt. Thu nhập bình quân đầu người ở Trung Quốc khoảng 8000 USD/năm, tuy thế 13,1% dân số vẫn sống dưới mức 440 USD/năm (1,25 USD/ngày). Đó là: tình trạng môi trường sống bị ô nhiễm rất nghiêm trọng: ô nhiễm không khí đã ở mức báo động cực kỳ nguy hiểm, nhân dân nhiều đô thị, nhất là Bắc Kinh và các vùng công nghiệp, không còn không khí trong lành để thở; nguồn nước có thể uống được đã giảm đi nhanh chóng, hơn 28 ngàn con sông đã chết; hạn hán tại các vùng Tây Bắc trở thành vấn nạn thường xuyên do lượng mưa ngày một giảm trong khi nhiệt độ lại cứ tăng đều đều làm cho tình trạng sa mạc hóa vùng Tây Bắc ngày càng trầm trọng. Sự hủy hoại môi trường và nạn ô nhiễm môi trường Trung Quốc đứng vào hạng xấu nhất trên thế giới, ảnh hưởng lớn đến sức khỏe và tuổi thọ của người dân, bệnh ung thư phát triển mạnh. Nhiều công ty nước ngoài đã chuyển xí nghiệp ra khỏi Trung Quốc và nhiều chuyên gia đã ra đi vì lý do môi trường. Để giải quyết vấn nạn môi trường, các nhà lãnh đạo Trung Quốc chỉ còn một cách duy nhất: hy sinh tăng trưởng kinh tế để đầu tư vào cải tạo môi trường. Nhưng như thế thì các bất ổn xã hội sẽ được dịp bùng phát mạnh hơn nữa. Đó là: từ năm 2012, sự tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc đang sút giảm khá nhanh, chính phủ đang cố sức duy trì ở mức 7% để tạo đủ công ăn việc làm cho người dân, thu nhận lực lượng nhân công mới vào thị trường lao động, và duy trì sự ổn định, tránh những bạo động xã hội. Nhưng theo dự báo của nhiều nhà kinh tế, trong thời gian tới mức tăng trưởng có thể xuống đến 5%, sẽ khó tránh những bạo động xã hội lớn. Ngay từ năm 2008, tình trạng thất nghiệp ở Trung Quốc đã nghiêm trọng, trong 10 tháng đầu 2008, đã có thêm 10,2 triệu người mất việc; tổng số sinh viên ra trường năm 2008 là 24 triệu người, nhưng các thành phố chỉ cung ứng được chừng 12 triệu việc làm thôi. Trên 200 triệu lao động nông thôn ra thành phố tìm việc đang gặp khó khăn, trong lúc đó thì các nhà máy của các công ty công nghiệp nhẹ và may mặc ở vùng duyên hải đông nam bị ảnh hưởng nặng nề nhất của khủng hoảng kinh tế thế giới, khối lượng hàng xuất khẩu của Trung

Số 225 Trang 11

Page 12: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Quốc bị giảm sút nhiều; vì thế, riêng tỉnh Quảng Đông được coi là trung tâm ngành công nghiệp chế biến để xuất khẩu có thể phải đóng cửa 1/5 số nhà máy trong tháng 1-2009. Các nhà nghiên cứu cho rằng từ năm 2009 tình hình sẽ còn tồi tệ hơn nữa, sẽ ảnh hưởng rất xấu đến sự ổn định xã hội. Đó là: tổng số nợ của Trung Quốc trong khu vực công tư cao chưa từng có, chính phủ không dám công bố sự thật nên theo báo cáo của Bắc Kinh thì đến cuối năm 2012 số nợ ở mức 8.400 tỉ nhân dân tệ (1.400 tỉ USD) bằng 16% GDP (tổng sản phẩm nội địa), nhưng các chuyên gia kinh tế cho rằng thực ra con số đó cao hơn nhiều. Theo Standar Chartered tổng số nợ của Trung Quốc là 40.000 tỉ nhân dân tệ chứ không phải 8.400 tỉ như chính phủ công bố, còn IMF đưa ra con số thấp nhất là 46%, tức là gần một nửa GDP. Nhiều địa phương không thể chi trả nợ được, và hiện đang nằm bên bờ vực phá sản. Đó là: bong bóng bất động sản đang có nguy cơ bị vỡ, hiện trong nước đã có hàng chục thành phố “ma”, trong đó hai thành phố “ma” lớn nhất là Ordos ở Nội Mông và Trịnh Đông; ngoài ra còn những thành phố “ma” khác, như Trình Cống tỉnh Vân Nam, Doanh Đông tỉnh Liêu Ninh, Thường Châu tỉnh Giang Tô, Thập Yển tỉnh Hồ Bắc, Huệ Châu tỉnh Quảng Đông, Ôn Châu tỉnh Chiết Giang, v.v… Ngay cả ở tỉnh giàu có như Giang Tô cũng có hai thành phố “ma”. Còn ở Trịnh Châu thì có trung tâm mua sắm “ma” Orient Center – mở cửa ba năm mà chẳng bao giờ thấy bóng khách mua… Tổng số nhà cửa, căn hộ bị bỏ trống cả nước Trung Quốc lên tới 64 triệu căn hộ. Năm 2015, sau trận bong bóng địa ốc xì hơi thì tiếp đến đầu tháng 7 vừa rồi, thị trường chứng khoán sụp đổ làm cho trên trăm triệu gia đình người dân Trung Quốc mấy năm qua đổ xô chơi chứng khoán với hy vọng làm giàu nhanh chóng nay bị mất trắng 2360 tỉ đô-la, tiêu tan hết cơ nghiệp và tài sản vì sự đổ vỡ này. Số thiệt hại trong vòng ba tuần lễ lớn bằng 35% tổng sản phẩm nội địa (GDP) của cả nước Trung Quốc và sẽ còn có ảnh hưởng lâu dài đến thị trường bất động sản nước này! Đây lại thêm một chỉ dấu nữa cho thấy nền kinh tế Trung Quốc đang bước tới thời kỳ nguy khốn. Đó là: một số lượng lớn các công dân lẫn cán bộ, đảng viên đã “bỏ phiếu bằng chân” rời bỏ đất nước; giới kinh doanh cùng gia đình họ đang và sẵn sàng mang theo vốn liếng bỏ chạy ra nước ngoài hàng loạt. Năm 2014, Viện nghiên

cứu Hồ Nhuận (Hurun Research Institute) Thượng Hải chuyên nghiên cứu về giới giàu có Trung Quốc, đã phát hiện ra rằng 64% các “cá nhân có lợi tức ròng cao” mà họ thăm dò (gồm 393 triệu phú và tỉ phú) đang di cư hoặc đang có kế hoạch di cư ra nước ngoài, chờ giờ phút thuận lợi để nhảy ra khỏi con tàu sắp lật của Trung Cộng. Trong sách Xanh về di dân Trung Quốc trên thế giới do Center for Chinese Globalization ấn hành cũng cho biết từ năm 1990, đã có 9,3 triệu người Trung Quốc di cư ra nước ngoài mang theo 2.800 tỉ nhân dân tệ (46 tỉ USD). Trong khi đó, Bắc Kinh đang cố tìm cách giải về nước một số lượng lớn những kẻ trốn chạy đem tiền ra sống ở nước ngoài. Theo tin của Bắc Kinh “khoảng 19 ngàn quan chức đã bị bắt giữ trong vòng 12 năm qua, đang lúc họ tìm cách trốn ra nước ngoài với lượng tiền kiếm được bất hợp pháp từ trong nước”. Đó là: nạn tham nhũng tràn lan từ trên xuống dưới. Tổ chức Minh bạch Quốc tế xếp Trung Quốc vào hạng 80 trong bảng xếp hạng chỉ số tham nhũng năm 2013. Chiến dịch “đánh hổ, đập ruồi” của Tập Cận Bình đã triệt hạ nhiều con hổ, nhưng thực ra mục đích chính của họ Tập là nhằm chặt vây cánh của phe đối lập để tập trung quyền lực vào tay cá nhân của ông ta. Đó là: sự bất mãn xã hội của công nhân, nông dân và nhiều tầng lớp quần chúng ngày càng tích lũy, hàng năm có đến trên hàng ngàn vụ bạo động dữ dội, do tranh chấp lao động, do cưỡng bức tước đoạt ruộng đất, do tham nhũng của các quan chức cán bộ, do việc ô nhiễm môi trường. Trong năm 2010 đã có 180 ngàn cuộc đình công, biểu tình, thậm chí bạo loạn, có nhiều cuộc rất mãnh liệt. Chẳng hạn, vào tháng 12-2011, 12 ngàn người dân Ô Khảm, tỉnh Quảng Đông bất bình với đảng ủy CS địa phương, đã nổi dậy và đuổi bí thư đảng ủy. Chính quyền tỉnh Quảng Đông đã phải lùi bước trước ý chí quật cường của người dân Ô Khảm, và tháng 3-2013 đã phải chấp nhận cho dân làng này tổ chức một cuộc bầu cử trực tiếp và tự do; họ đã bầu một người lãnh đạo của phong trào nổi dậy, ông Lâm Tổ Luyến, làm chủ tịch làng. Hay cuộc đụng độ giữa hàng trăm công an và nông dân giữ đất ngày 14-10-2014, tại huyện Tấn Thành, Côn Minh, tỉnh Vân Nam do chính quyền muốn cưỡng đoạt ruộng đất của nông dân để giao cho công ty Pan-Asian xây dựng nhà máy. Hàng trăm công an được huy động đến đàn áp. Cảnh sát

cơ động đã đánh chết hai người nông dân. Gần 1000 dân làng và các thị trấn lân cận nổi giận đã tập trung, đập phá xe cảnh sát, ném đá vào công an buộc họ phải tháo chạy; 8 công an không chạy kịp, bị dân chúng bắt được, trói lại và đốt sống. Đó là: sự run sợ của tập đoàn thống trị CSTQ trước những trào lưu dân chủ, tiến bộ. Từ khi lên ngôi vào năm 2012, Tập Cận Bình đã tăng cường đàn áp chính trị rất ác liệt. Mục tiêu nhắm vào báo chí, truyền thông xã hội, phim ảnh, nghệ thuật và văn học, các nhóm tôn giáo, Internet, trí thức, dân Tây Tạng và dân Uighur, những người bất đồng chính kiến, luật sư, tổ chức phi chính phủ, sinh viên đại học… Hoảng sợ trước “phong trào thoái đảng” đang sục sôi khắp Trung Quốc (số người thoái đảng, thoái đoàn, thoái đội đã vượt qua con số 200 triệu), nên năm 2013, TƯ đảng đã ra một chỉ thị đưa xuống cấp dưới yêu cầu tất cả các đơn vị phải tìm ra mọi biểu hiện có vẻ tán đồng "các giá trị phổ quát" của phương Tây - gồm dân chủ lập hiến, xã hội dân sự, tự do báo chí và kinh tế tân tự do… để siết chặt sự kiểm soát cán bộ, đảng viên hơn nữa.

Khi phân tích tất cả những điều nói trên, các nhà nghiên cứu khẳng định rằng sự sụp đổ của Trung Cộng đang đến gần, và theo dự đoán của nhiều người, sự sụp đổ đó sẽ không nhẹ nhàng, êm dịu mà có thể là dữ dội, hung bạo. Không ai biết khi nào sẽ xảy ra, nhưng hiện đã có tất cả những dấu hiệu cho thấy những “quả bom nổ chậm” sẽ bùng lên.

Còn về ĐCSVN, đã từ lâu các đảng viên và nhất là đám cán bộ càng cao càng không có lý tưởng gì hết, ngoài “lý tưởng” bám lấy quyền lực để cướp đoạt tài sản, ruộng vườn, nặn bóp nhân dân. ĐCS ngày nay đã trở thành một đảng-nhà nước-mafia chính hiệu, nói rõ hơn là một băng đảng cướp. Nó đang lâm vào một cuộc khủng hoảng trầm trọng về mọi mặt, từ tư tưởng, niềm tin, đến đường lối, chính sách và cán bộ... Nhưng nguy cơ nghiêm trọng nhất đối với ĐCS là quần chúng nhân dân ta không còn ai tin băng đảng đó nữa; bề ngoài người ta bắt buộc phải giả vờ tung hô, nhưng khi có cơ hội thì người dân sẽ cho toàn ĐCS “xuống hố cả nút”. Khi bọn bành trướng Đại Hán sắp bị nhân dân Trung Quốc quật đổ, thì lực lượng yêu nước và dân chủ của ta sẽ tăng trưởng vô cùng nhanh chóng, trong lúc đó tập đoàn thống trị CSVN mất chỗ dựa cuối cùng là TC thì sẽ càng lao đao,

Số 225 Trang 12

Page 13: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

rối loạn… Tất nhiên, lúc đó chúng sẽ cố tìm cách ve vãn để bám Mỹ hòng cứu chế độ của chúng. Nhưng khi TC sắp/đã sụp đổ thì chắc gì Mỹ sẽ còn cần đến CSVN nữa, mà rất có thể Mỹ sẽ thấy cần thiết giúp cho lực lượng dân chủ VN đang lên, vì một nước VN thật sự dân chủ sẽ là một đồng minh chắc chắn và lâu dài cho HK trong tương lai. Đây sẽ là cơ hội tuyệt vời cho phong trào yêu nước và dân chủ nước ta! Những người dân Việt Nam yêu nước, bao năm đau đáu lo cho số phận của Tổ Quốc và Dân Tộc, thiết tha mong mỏi tự do, dân chủ phải biết chuẩn bị sẵn sàng mà chủ động, dũng cảm chớp lấy thời cơ ngàn năm có một để giành thắng lợi cho công cuộc giải phóng Tổ Quốc và Dân Tộc khỏi cái họa CS độc tài toàn trị này.

Xin hãy cảnh giác! Đừng hy vọng gì ở cái gọi là “nhóm cấp tiến” trong ĐCSVN cả! Đã bao thập niên nay chẳng thấy tăm hơi cái “nhóm” đó ở đâu cả! Còn khi thời cơ đến, những kẻ tự xưng là “nhóm cấp tiến” trong ĐCSVN sẽ chỉ là những tên cơ hội CS muốn nhân dịp thuận lợi “nẫng tay trên” thành quả đấu tranh hơn bảy thập niên của các chiến sĩ yêu nước trước đây và các chiến sĩ dân chủ ngày nay ở nước ta để tiếp tục thống trị Tổ Quốc Việt Nam.

CẦN CHỦ ĐỘNG CHUẨN BỊ ĐÓN THỜI CƠ

Thời cơ bao giờ cũng đến rất bất ngờ, những người lãnh đạo phong trào cần chuẩn bị tinh thần, trí tuệ để tiên đoán tình hình có thể sẽ diễn biến ra sao và suy tính trước cách ứng xử của những người dân chủ phải như thế nào… Nên nhớ rằng khi thời cơ đến, việc xóa bỏ chế độ độc tài toàn trị tuy có những khó khăn nhất định, nhưng những người dân chủ vẫn có thể dễ dàng vượt qua được.Tuy nhiên, cái khó khăn cực kỳ lớn lao trước mắt những người dân chủ là việc xây dựng lại Đất Nước trên nền tảng dân chủ sau hơn 70 năm bị ĐCSVN tàn phá nặng nề về mọi mặt, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều nát bét, ung thối, hư hỏng, trong lúc lòng dân còn ly tán, đạo đức trong xã hội còn sa đọa, sự phá hoại của những kẻ bị mất quyền lợi vẫn còn ngấm ngầm, v.v… Ngay cái việc giữ gìn trật tự, an ninh, kiềm chế lòng căm hờn của người dân đối với những kẻ ác ôn dưới chế độ CS để tránh những vụ trả thù đẫm máu, những vụ tự động “xử án”, những vụ cướp của, hôi của phi pháp… cũng không đơn giản tí nào. Đó là chưa nói

đến những thế lực “phục thù” cực đoan từ đâu đấy trở về gây rối loạn, trong lúc những người dân chủ trong và ngoài nước cần tập trung toàn bộ sức lực vào việc kiến tạo từ đầu một chế độ mới về mọi mặt: chính trị, kinh tế, tài chính, an ninh, quốc phòng, văn hóa, giáo dục, xã hội, v.v… Tất cả những khó khăn đó đòi hỏi những người dân chủ một sự sáng suốt cao độ, một bản lĩnh chính trị vững vàng, kiên định, khôn khéo, cương quyết và bao dung, không để lòng thù hận và thói ích kỷ làm mờ tối cái tâm của mình, biết dẹp bỏ đầu óc phe phái, cục bộ, biết hòa giải, hòa hợp dân tộc, biết đoàn kết toàn dân VÌ LỢI ÍCH TỔ QUỐC TRÊN HẾT, biết tận dụng tài trí của mọi chuyên gia Việt Nam trong và ngoài nước (kể cả những chuyên gia đã từng phục vụ cho CS nay thành tâm muốn phục vụ cho chế độ dân chủ) để cùng nhau xây dựng lại nước nhà. Phải vận dụng được SỨC LỰC VÀ TRÍ TUỆ TẬP THỂ CỦA TOÀN DÂN, chúng ta mới có thể vượt qua được khó khăn lớn lao này. Cố nhiên, Công Lý đòi hỏi phải trừng trị nghiêm minh những kẻ đã từng gây tội ác nặng nề đối với Tổ Quốc và đồng bào, nhưng mọi việc đó phải làm theo đúng luật pháp với tinh thần công minh và không vướng chút lòng hận thù hay ý muốn trả thù nào.

Người viết đã từng chứng kiến sự sụp đổ của Liên Xô quá đột ngột,

không ai lường trước được, nên những người lãnh đạo phong trào dân chủ lúng túng, bối rối, rất khó tránh những sai lầm có hậu quả xấu. Đó là một bài học đáng nhớ cho chúng ta.

CẦN GIẢI TỎA MỘT NGỘ NHẬNTheo chúng tôi nghĩ, trước mắt

cần phải giải tỏa một ngộ nhận. Một số trí thức, nhân sĩ – thường là những người trước đây từng có vai vế trong bộ máy cầm quyền CS – có ý muốn đổi mới thật sự, có ước vọng cải cách chế độ, nhưng lại cho rằng phải dựa vào ĐCSVN, đề nghị ban lãnh đạo đảng đổi mới về chính trị thì mới hy vọng thành tựu được, vì họ lập luận: “Thực ra, ngày nay ngoài ĐCSVN, không có tổ chức nào có thể làm được việc đó”. Mới đây, một nhà trí thức có tên tuổi cũng đã tuyên bố trên đài BBC đại ý như vậy. Người viết nghĩ rằng đó là một ngộ nhận nguy hiểm. Chúng ta cần thấy rõ rằng tập đoàn thống trị ĐCSVN không những không yêu nước mà trái lại bán rẻ Tổ Quốc, không những không dân chủ, tự do mà chống lại dân chủ, tự do để cố duy trì chế độ độc tài toàn trị của chúng. Thế mà quý vị lại hy vọng vào cái ban lãnh đạo CSVN bảo thủ, giáo điều này sẽ thực hiện những đề nghị, kiến nghị, những cầu xin dân chủ hóa của quý vị thì chắc chắn là quý vị sẽ thất vọng, và phong trào dân chủ sẽ bỏ quý vị tụt lại đằng sau xa. Người viết tin chắc rằng nhiều

Số 225 Trang

Vài lời giới thiệu: Benoit de Tréglodé là chủ nhiệm chương trình Á đông ở Học viện Khảo cứu Chiến lược Trường Quân sự Pháp (IRSEM), đồng thời cũng là nghiên cứu viên Trung tâm Đông Nam Á và là cựu giám đốc Học viện Nghiên cứu ĐNÁ (IRASEC) ở Bangkok. Là một nhà Việt Nam học, De Tréglodé được Tạp chí Địa lý - Chính Herodote xuất bản ở Paris ủy nhiệm soạn thảo cùng với nhiều tác giả khác, một số đặc biệt về Địa lý - Chính Việt Nam: "Les Enjeux géopolitique du Việt Nam" (Địa lý - Chính trị Việt Nam với những ăn thua). Số đăc biệt này mang số 157, dày 215 trang được xuất bản tháng 6-2015. Mỗi bài viết đều có phần thư mục kèm theo.

Từ 30 năm nay, chính sách Đổi mới vẫn được tiến hành song song với sự ngự trị của Đảng - Nhà nước trên xã hội Việt Nam. Mặc dầu có sự canh tân không thể chối cãi được, không có dấu hiệu nào chứng tỏ có sự thay đổi trong giới tinh hoa cầm quyền. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, chấm dứt nhiệm kỳ thứ hai (2006-2012) trước ngày Đại hội thứ XII của ĐCSVN khai mạc tháng 1-2016 này, đã là đối tượng của những chỉ trích đến từ mọi phía. Và sự mất lòng tin của người dân Việt Nam đối với giới tinh hoa cầm quyền của mình vẫn tiếp tục mỗi ngày một tăng lên từ 10 năm nay. Chúng tôi sẽ chứng minh là, mặc dầu những sự chỉ trích đó, hai diễn viên chánh trong lịch sử chính trị Việt Nam hiện đại vẫn là ĐCSVN và QĐNDVN. Vì những hành động và sự kiểm sát toàn diện, hai thế lực này đang đứng giữa ngã ba của những căng thẳng giữa độc đoán chính trị và mở cửa kinh tế mà Đảng - Nhà nước và xã hội VN đang phải trải qua từ khi Liên Xô sụp đổ và sự hội nhập của đất nước trên sân khấu quốc tế. Đồng thời đất nước cũng đang

13

Page 14: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

nhà trí thức trong nước có ý kiến khác hẳn với quý vị. Cái nhìn của quý vị là “tĩnh”, không phải “động”, cái nhìn đó chỉ dẫn đến cái thuyết “cứ để cho ĐCSVN muôn năm trường trị Tổ Quốc và Dân Tộc Việt Nam!” Lẽ nào quý vị lại muốn thế chăng?!

Mọi người đều biết, cha ông ta thường nói: “Thời thế tạo anh hùng”. Nghĩa là trong đấu tranh sẽ xuất hiện người lãnh đạo giỏi. Và một khi phong trào nổi lên, nhất là khi nhân dân ta sắp/đã giành được thắng lợi sẽ không thiếu nhân tài xuất hiện cả trong nước lẫn ngoài nước, có đầy đủ trí tuệ và đức hạnh, có nhiều khả năng để điều hành việc nước hơn đứt cái băng đảng mafia lú lẫn, giáo điều, bảo thủ, tham nhũng hiện nay. Những đảng chính trị thật sự yêu nước, thương dân cũng từ những nhân tài đó mọc lên.

Chỉ có một điều rất quan trọng là dân mình phải biết tự hòa giải, hòa hợp với nhau, biết đoàn kết, gắn bó nhau lại thành một khối vững chắc thì Dân Tộc Việt Nam nhất định sẽ giành được thắng lợi cuối cùng, bảo vệ được nền độc lập, thiết lập được chế độ dân chủ đích thực, đa nguyên, đa đảng, đem lại công bằng xã hội và cuộc sống tự do, hạnh phúc cho người dân./.

Nguyễn Minh Cần“Đường ta ta cứ đi…” – xin mượn

lời một bài hát phổ biến hồi kháng chiến chống Pháp để làm tựa đề cho bài thứ hai này, tiếp sau bài thứ nhất “Nghĩ về chuyến đi Mỹ của tổng bí thư”. chứng kiến sự tham nhũng lan tràn trong xã hội mà ĐCSVN, cũng như QĐNDVN, hoàn toàn bất lực không ngăn cản được, trước sự ta thán của một xã hội dân sự đang trỗi dậy.

Khủng hoảng chính trị và sự kiểm sát của Đảng - Nhà nước

Ở Việt Nam, nhờ Internet, những bàn bạc về chính trị được đại chúng hóa. Blog chính trị "Chân dung Quyền lực", được coi là thân cận với Nguyễn Tấn Dũng, nếu căn cứ vào những bộc lộ về đời sống của các lãnh đạo bị coi là đối lập. Ở Việt Nam cũng như ở hải ngoại, những blogs, đồ đệ của trash news, đánh vào sự ưa thích của dân gian, rất được nhiều người đọc. Tâm trạng hiện giờ là mọi người chỉ thích nghe những tin đồn, những tố cáo, những chỉ trích đến từ mọi phía

trong xã hội Việt Nam hiện đại, nhất là ở miền Nam : càng như tuồng chèo, càng nhiều chế nhạo, càng trào phúng, càng biếm họa, càng được nhiều người đọc. Mọi người thích sự nhả nhớt hơn là nói về hệ tư tưởng mà về lý thuyết, Đảng hoàn toàn bị tắc nghẽn. Các lãnh đạo cũng không thể cứ đem mãi những chiến công trong chiến tranh chống Mỹ và chống Tàu năm 1979, để làm tăng sự hợp pháp chính trị của mình.

Có người hỏi: thế thì làm sao chính quyền vẫn có người theo? Làm sao giảng nghĩa được tầng lớp trung lưu thành thị vẫn không biểu lộ sự mất kiên nhẫn đối với giới chính trị? Một trong những lý do là, để vẫn giữ được sự kết hợp trong xã hội, chính quyền luôn luôn sử dụng bạo lực, dù chỉ là tượng trưng. Năm 2014, nước CHXHCNVN không ngớt tuyên truyền là nhờ ơn Đảng, Việt Nam không bị rơi vào tình cảnh Ukrainia (nội chiến giữa phe thân Nga và quân đội Ukrainia năm 2014-2015) và Thái Lan (đụng độ giữa phái Đỏ và phái Vàng cho đến khi có cuộc đảo chính cuả tướng Prayuth tháng 5 năm 2014). Trong giới truyền thông, chính quyền không ngớt lời lặp đi lặp lại là ĐCSVN đã bảo đảm hòa bình và ổn định xã hội cho Việt Nam và "đa đảng bây giờ còn sớm quá, sẽ gây ra hỗn loạn trong một xã hội chưa chuẩn bị kịp". Lập luận đó, tuy gặp nhiều chỉ trích nặng nề, trong thực tế cũng được đa số người Việt đồng ý, ngay cả trong giới trí thức. Ngoài ra đa số thế hệ trẻ cũng chả thích gì những chuyện chính trị, chỉ mơ mộng thành công trong đời sống vật chất của mình. Sau cùng, mầm mống của xã hội dân sự, vừa mới chớm nở, đã bị phá tan từ trong trứng. Vả lại, trong mọi trường hợp, cũng không có một đòi hỏi cải cách chính trị nào rõ ràng ngoại trừ trong một số nhỏ những người hoạt động sống ở miền Nam.

Khi mà "chính quyền bị coi là ở xa vời", người dân Việt tự an phận với những luật lệ mà dù thế nào, cũng không thể áp dụng một cách

cứng ngắc được. Bằng những mưu mẹo và cách tránh né, đi xiên qua những tiêu chuẩn của chế độ, người dân Việt tự tạo cho mình một không gian tự do mới ngày một lớn. Trong lòng xã hội VN, tính cách quan liêu của chế độ luôn luôn được mềm dẻo hóa nhờ ở cái văn hóa dàn xếp tay đôi nằm ở mọi cấp bậc. Cái văn hóa đó làm dịu những căng thẳng nằm sẵn trong cái hệ thống cơ cấu và chính trị. Đảng - Nhà nước biết người dân không luôn luôn "theo" và có nhiều luật lệ, tuy chả đem đến kết quả nào, nhưng cũng giúp chế độ chính trị thích ứng được, không nhiều thì ít, với hoàn cảnh.

Sự tăng cường những phương tiện kiểm sát

Bộ máy chính trị Việt Nam, tuy vậy cũng lo ngại hậu quả của sự mỗi ngày một nhiều người dân không thèm đếm xỉa đến những người làm chính trị. Người ta có thể đưa chứng cớ là gần đến Đại hội XII của ĐCSVN (2016), CHXHCN VN tăng cường mọi công cụ kiểm sát của mình. Mặc dầu có những đổi mới từ năm 1986, Việt Nam vẫn không bao giờ đặt lại vấn đề sự ưu tiên của Trung ương Tập quyền và của chế độ độc đảng. TƯTQ nằm ở mọi cấp bậc và những cơ cấu của Nhà nước bị ghép đôi với những cơ cấu của Đảng. Vai trò lãnh đạo của ĐCSVN được khẳng định trong hiến pháp 2013. Đảng viên ĐCS là hiện thân của quyền hành đi từ làng xã đến mỗi quận trong thành phố. Tháng 01-2014, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng còn lăng xê một thí nghiệm tập trung hơn nữa trong tay đảng quyền quyết định, khi đề nghị hợp nhất chức vụ chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh với chức vụ bí thư đảng; một cách để bắt chước Trung Quốc hợp nhất Bí thư đảng và chủ tịch nước, nhằm sau ĐH 12 mình sẽ là người nắm chức vụ mới này.

Nếu không thể chối cãi được là chế độ độc đảng bị khủng hoảng hệ tư tưởng, ĐCSVN vẫn duy trì ảnh hưởng rất lớn trong xã hội với gần 4 triệu đảng viên và 45 ngàn tổ chức địa phương (tổ và phân bộ). Đối với đa số người dân, ĐCSVN không

Số 225 Trang 14

Page 15: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

còn là nơi đạo đức được ký thác mà trái lại là nơi Tư bản ngự trị. Xã hội đã thay đổi : vào Đảng là cho mình có cơ hội mở rộng những mối quan hệ và cải thiện đời sống vật chất.

Sau Đảng, Quân đội Nhân dân VN là diễn viên chính thứ hai trong hệ thống chính trị. Quyền hành của bộ trưởng bộ Quốc phòng vượt ra ngoài khuôn khổ quân sự. QĐND VN giữ vai trò trọng tài và người bảo vệ sự chính thống của đảng trong những trò chơi quyền hành đang khuấy động giới chính trị. Những trò chơi này một phần bị chi phối bởi những phe phái miền Nam (Giới chính trị VN được tổ chức thành những nhóm tùy theo ở miền nào, thuộc gia đình nào, tập đoàn nào) và bởi những mối liên lạc với TQ. Quân ủy Trung ương quyết định mọi chuyện dính dáng đến quân sự, kể cả việc đầu tư vào những kỹ nghệ nằm trong tay bộ Quốc phòng. Ngân quỹ chính thức năm 2014 là 3,29 tỷ đôla, chỉ là một phần nhỏ ngân quỹ thật của Bộ nằm trong cái gọi là "dự trữ đặc biệt". Quân đội (là người sở hữu đất đai lớn nhất nước) góp phần vào việc làm tăng giá trị lãnh thổ, trong những chương trình mở mang đường xá, trồng cây và nông nghiệp cũng như giám sát những khu vực có hầm mỏ và kỹ nghệ. Quân đội cũng quản lý những vùng biên giới (nơi mà sự giao dịch xuyên biên giới là nguồn lợi tức rất lớn lao cho cán bộ địa phương) và những vùng hàng hải (bảo vệ ngư dân và bảo vệ những dàn khoan ngoài biển).

Đại hội XI ĐCSVN năm 2011 đã tăng cường vai trò của quân đội, biến nó thành bức tường thành cuối cùng chống với sự phản đối chính trị. QĐNDVN có riêng những cơ cấu chồng chất lên những thể chế dân sự : bộ tham mưu, quân khu, vùng quân sự phụ thuộc thẳng chính quyền trung ương. Những tổ, những ủy ban quân sự của đảng có nhiều quyền hành hơn những tổ, những ủy ban dân sự; một kim tự tháp bắt đầu từ cấp đại đội lên đến Ủy ban Trung ương và Bộ Chính trị, đều thuần túy quân sự.

Để giới hạn mọi hình thức phản đối của dân chúng trên khắp lãnh thổ, ĐCSVN và QĐNDVN tăng cường phạm vi hoạt động của những cơ quan đàn áp : Bộ Công an, Công an nhân dân và tình báo nội địa. Bộ Quốc phòng và cơ quan tình báo quân sự (Tổng cục II). Những "ban" có nhiệm vụ kiểm sát của bộ Văn hóa và Thông tin.

Bộ Công an là cơ quan có ảnh hưởng nhiều nhất trong bộ máy chính trị và trên khắp lãnh thổ. Đứng đầu bộ từ năm 2011, tướng Trần Đại Quang, ủy viên bộ Chính trị và những người phụ tá của ông ta, đều có một ghế ngồi trong Ủy ban Trung ương. Bộ Công an gồm sáu tổng cục lớn, trong đó tổng cục Cảnh sát gồm 1,2 triệu người, được trải ra khắp lãnh thổ và đơn vị nổi tiếng của nó là Đơn vị A42 có nhiệm vụ giám sát những phương tiện truyền thông (cùng với TCII - bộ QP). Bộ CA có phòng sở ở 49 tỉnh và ở 5 thành phố (Hà Nội, TP. HCM, Cần Thơ, Đà Nẵng, Hải Phòng). Ngay ở những quận trong những thành phố lớn cũng có nhân viên bộ CA. Bộ CA còn có một màng lưới rất rộng những dư luận viên được coi là rất đắc lực. Sau hết là bộ Văn hóa và thông tin, được coi là cơ cấu hiện hữu nhất của cái bộ máy giám sát quan liêu vì mọi báo chí, truyền thanh, truyền hình, mọi xuất bản, đều phải có giấy phép của Bộ này. Với Bộ, Internet là một sự thách thức lớn nhất.

Những cơ quan tình báo Việt Nam có đặc tính là luôn luôn dính dáng vào những sự việc chính trị, nhất là trước khi có Đại hội đảng. Năm 2004, đại tướng Võ Nguyên Giáp tố cáo Tổng cục II đã giúp đỡ bộ trưởng bộ Quốc phòng Nguyễn Tấn Dũng tranh chức thủ tướng và Nguyễn Tấn Dũng đã đạt được quyền hành năm 2006. Ngay trước khi có ĐH XI , vào khoảng năm 2010, người ta đã trách TC II đứng đằng sau một chiến dịch đàn áp các bloggers và các nhà hoạt động chính trị dưới sự thúc đẩy của Bắc Kinh. Trong hoàn cảnh như vậy, rất nhiều người Việt bắt đầu tự hỏi, có

thật hay tưởng tượng, bộ máy an ninh TQ có can thiệp vào xứ sở của mình. Có những rò rỉ, được tiết ra từ giới truyền thông, nói về sự cạnh tranh giữa thủ tướng Ng. Tấn Dũng và chủ tịch nước Trương Tấn Sang qua sự trung gian của 2 cơ quan an ninh (Công an và Quốc phòng). Bởi vậy, không có gì là ngạc nhiên nếu trước viễn tượng ĐH XII, Nguyễn Tấn Dũng lại xài hai cơ quan này. Sự mới mẻ là cả hai cơ quan đều không còn cạnh tranh nhau để cùng chung sức phục vụ tham vọng của Dũng năm 2016 sắp tới.

Giới cầm quyền Việt Nam và Trung Quốc

Từ khi sự giao thiệp với Trung Quốc được bình thường hóa năm 1992, không có gì xẩy ra ở Việt Nam mà không có dấu ấn chính trị Trung Quốc và nằm ngoài ảnh hưởng Trung Quốc. Bởi vậy, đừng có chờ đợi có sự chống đối TQ đến từ giới cầm quyền. Người Tàu cũng biết thừa những lãnh đạo Việt Nam phải công cụ hóa sự căng thẳng có tính cách dân tộc để tăng sự hợp pháp của mình đối với quần chúng khi người dân có thể đặt vấn đề sự trường tồn chính trị của ĐCSVN khi xã hội và kinh tế được mở cửa. Nhiều khi những cuộc trách móc lỗ miệng có vẻ gay cấn, nhưng rút cục những giải pháp mà Trung Quốc đề ra phần nhiều được chấp thuận, chẳng hạn như trường hợp giàn khoan HD 981 mùa Thu năm 2014.

Những lãnh đạo Việt Nam đều biết là những chức vụ chóp bu (Bí thư ĐCSVN, Thủ tướng, Chủ tịch nước và bộ trưởng bộ Quốc phòng) đều phải có sự ưng thuận ngầm của ĐCSTQ. Cái lobbying ấy cũng tốn rất nhiều tiền cho Tàu. Theo nhiều nhà quan sát, Bắc Kinh phải bỏ ra 15 tỷ đôla dưới nhiều hình thức : đầu tư, những chương trình hợp tác, viện trợ Việt Nam tham dự những hoạt động của Asean, và nhất là tiền hỗ trợ thẳng vào túi các lãnh đạo.

Một thăng bằng mới được tạo ra từ tham nhũng

Sự liên quan giữa tăng trưởng Việt Nam và sự giầu sang có tính cách phô trương của một số người

Số 225 Trang 15

Page 16: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

trong giới chính trị mỗi ngày một biểu lộ từ khoảng 10 năm nay. Ở Việt Nam, nắm quyền hành là một hoạt động làm giầu. Những sự lên xuống của kinh tế, nhất là từ cuộc khủng hoảng năm 2008, đã gây căng thẳng trong bộ máy nhà nước. Những mối liên lạc giữa những người lãnh đạo và giới làm áp phe, sự toa rập cần thiết giữa những người nắm quyền và những người làm kinh tế cũng làm tăng sự căng thẳng. Những sự cạnh tranh ở chóp bu Nhà nước cũng phản ánh sự đấu đá nhau về quyền lợi kinh tế giữa những cá nhân, những phe phái, những tập đoàn, nhưng tuyệt nhiên không chứng tỏ là có sự yếu kém trong lòng hệ thống. Từ 15 năm nay, sự canh tân của đất nước cũng phải trả giá bằng một sự tham nhũng tràn lan khắp mọi tầng lớp trong xã hội. Tuy lương lậu mọi người (công chức cũng như tư chức) rất thấp, nhưng số người giầu vẫn tăng vòn vọt. Tham nhũng chỗ nào cũng có mặt, không có cách nào ngăn cản được, vì một lẽ dễ hiểu là trong bộ máy quan liêu, từ đỉnh cao tới đáy, ai cũng nợ ai một cái ơn nào. Chả ai dại gì mà đi tố cáo cái lôgíc của sự "tự phân chia lại nhau" như vậy. Những người lạc quan cho là phải 2 thế hệ cái tập quán đó mới thay đổi. Những người thực tế, lấy thí dụ Inđônêsia hay Thái Lan, cho là Việt Nam bắt buộc phải qua "kiểu phát triển" đó. Họ giải thích tham nhũng có những mặt tiêu cực nhưng cũng có những mặt tích cực. Tham nhũng đang tạo ra một thăng bằng mới trong xã hội khiến mọi phần tử trong cộng đồng đều phải phụ thuộc lẫn nhau. Đó cũng là lí do khiến đa số người Việt không chống lại cái hệ thống tham nhũng vì coi đó là cái thang máy xã hội mở ra cho tất cả mọi người : "Nếu mày giầu, mày chui vào bộ máy quyền hành, và mày sẽ giầu hơn nữa. Nếu mày nghèo, mày muốn giầu, mày dư biết làm sao có thể làm được."

Sau hết, tham nhũng còn đem lại một hậu quả nữa trong sự tiếp súc với chính quyền. Ở Việt Nam cũng như ở Trung Quốc, mọi công việc

(trong công vụ cũng như trong quân đội hay trong khu vực kinh tế) đều mua bằng tiền và cũng là một phương tiện để làm tăng sự kết hợp những người cầm quyền. Sự mua bán chức vụ ở Á đông là một vấn đề nhậy cảm, ít được biết đến hay bị nhận chìm trong im lặng. Về mục này, có thể nói, viện trợ Trung Quốc cho sự phát triển Việt Nam hầu như không bao giờ có. Thủ tục từ trước tới nay là những món tiền quan trọng được trao tận tay, tùy từng trường hợp, cho mỗi lãnh đạo để đổi lại một sự hỗ trợ nào đó. Trong 2 nhiệm kỳ đứng đầu hành pháp, thủ tướng

Nguyễn Tấn Dũng đã thường xuyên cần củng cố ảnh hưởng của mình để có được đa số trong Quốc hội. Theo vài nhà quan sát, giá một phiếu trong QH (498 đại biểu) phỏng chừng 100 ngàn đô. Giá còn cao rất nhiều hơn nữa nếu muốn có sự hỗ trợ của một ủy viên Trung ương (175 người) hay của một ủy viên bộ chính trị (16 người). Cái logíc này cứ tiếp tục tăng lên tùy theo thứ hạng trong bộ máy chính trị : để có được một ghế trong Bộ Chính trị, vì phải có cuộc bỏ phiếu của Ủy ban Trung ương, phải bỏ ra chừng 1 triệu đô. Rõ ràng là Trung Quốc theo đường lối này, đã đã tìm thấy cách tăng cường ảnh hưởng của mình trong giới cầm quyền của nước CHXHCNVN và biến những kẻ nhận tiền thành những con nợ tinh thần của mình, phải chịu sự giám hộ của mình. Về phía Việt Nam, những tín hiệu, được lập đi lập lại về sự bảo vệ quyền lợi quốc gia đối với Bắc Kinh, lẽ tất nhiên chỉ hoàn toàn là giả tạo.

Kết luậnMô hình tăng trưởng kinh tế hiện

thời không phải là không gặp hiểm nguy vì tăng trưởng và phát triển không đi đôi với nhau. Tuy Việt Nam vẫn tiếp tục tăng trưởng, sự tạo ra công ăn việc làm rất khó khăn: 1,6 triệu người trẻ đi vào thị trường kiếm việc làm mỗi năm, chỉ

chừng 800 ngàn người có việc. Trước khi xẩy ra cuộc khủng hoảng năm 2008, những cơ nghiệp lớn đều được tạo ra từ những chỗ thân cận Nhà nước, trong bối cảnh mọi áp phe đều được điều hành từ những quan hệ. Nói một cách tổng quát, ở VN, cũng giống như ở nhiều quốc gia "hậu cộng sản", nổi lên một nền kinh tế "mafia", được điều hành bởi một nhóm nhỏ gồm gia đình, thân hữu của các vị lãnh đạo cao cấp và những người làm áp phe mới, đứng đầu một hệ thống có tôn ti thứ bậc như trong quân đội được tạo dựng từ tham nhũng và quyền lợi.

Phong Uyên chuyển ngữ, dịch giả gửi tới Dân Luận

Thời điểm này, một năm trước đây, tôi bắt đầu công việc đặt câu hỏi trên blog RFA. Và một trong những câu hỏi đầu tiên của tôi liên quan đến vấn đề nhân sự của đảng cộng sản Việt Nam. Những ý tưởng của bài “Nghịch lý nhân sự IV” này đã có từ lâu, nhưng còn thiếu một vài điều kiện để cho bài viết có thể hình thành.

Tình cờ những điều kiện này được thỏa mãn khi, do công việc, tôi tìm đọc tạp chí Hérodote, số chuyên đề về Việt Nam, xuất bản tháng 6 năm 2015. Trong số các nghiên cứu về Việt Nam rất đáng đọc ở số 157 này, tôi đặc biệt lưu ý tới bài của Benoit de Tréglodé, vì các nhận định liên quan tới chính trị Việt Nam, nhất là vấn đề nhân sự. Và rất may là dịch giả Phong Uyên đã nhạy bén kịp thời dịch bài này ra tiếng Việt và tờ Dân Luận đã kịp phổ biến.

Các trích dẫn của tôi sẽ lấy từ bản dịch này.

Bất luận các nhận định trong bài chính xác tới mức độ nào, người Việt Nam chúng ta cần biết ơn nhà nghiên cứu người Pháp đã thực hiện một nghiên cứu trực diện và đi thẳng vào bản chất của vấn đề như vậy. Chúng ta có cơ hội để biết rằng chúng ta đang được người khác nhìn như thế nào. Chúng ta có cơ hội để đối diện với thực tế nền chính trị Việt Nam qua cái nhìn từ bên ngoài. Để cuối cùng chúng ta cần học cách tự nhìn mình từ một điểm nhìn từ bên ngoài, nếu thực sự chúng ta muốn thay đổi và phát triển.

Số 225 Trang 16

Page 17: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Nhiều nhận xét của Benoit de Tréglodé cần được chúng ta suy nghĩ và kiểm chứng. Ở đây tôi chỉ dừng lại trên những điểm có liên quan đến chủ đề của bài viết của tôi.

Tôi trích nguyên văn ba ý kiến sau đây :

1. “Ngay trước khi có Đại hội XI, vào khoảng năm 2010, người ta đã trách Tổng Cục II đứng đằng sau một chiến dịch đàn áp các bloggers và các nhà hoạt động chính trị dưới sự thúc đẩy của Bắc Kinh. Trong hoàn cảnh như vậy, rất nhiều người Việt bắt đầu tự hỏi: có thật hay tưởng tượng, bộ máy an ninh Trung Quốc có can thiệp vào xứ sở của mình.”

2. “Những lãnh đạo Việt Nam đều biết là những chức vụ chóp bu (Bí thư ĐCSVN, Thủ tướng, Chủ tịch nước và bộ trưởng bộ Quốc phòng) đều phải có sự ưng thuận ngầm của ĐCSTQ. Cái lobbying ấy cũng tốn rất nhiều tiền cho Tàu. Theo nhiều nhà quan sát, Bắc Kinh phải bỏ ra 15 tỷ đôla dưới nhiều hình thức : đầu tư, những chương trình hợp tác, viện trợ Việt Nam tham dự những hoạt động của ASEAN, và nhất là tiền hỗ trợ thẳng vào túi các lãnh đạo.”

3. “Theo vài nhà quan sát, giá một phiếu trong Quốc hội (498 đại biểu) phỏng chừng 100 ngàn đô. Giá còn cao rất nhiều hơn nữa nếu muốn có sự hỗ trợ của một ủy viên Trung ương (175 người) hay của một ủy viên Bộ Chính trị (16 người). Cái logíc này cứ tiếp tục tăng lên tùy theo thứ hạng trong bộ máy chính trị : để có được một ghế trong Bộ Chính trị, vì phải có cuộc bỏ phiếu của Ủy ban Trung ương, phải bỏ ra chừng 1 triệu đô. Rõ ràng là Trung Quốc theo đường lối này, đã tìm thấy cách tăng cường ảnh hưởng của mình trong giới cầm quyền của nước CHXHCNVN và biến những kẻ nhận tiền thành những con nợ tinh thần của mình, phải chịu sự giám hộ của mình. Về phía Việt Nam, những tín hiệu, được lập đi lập lại về sự bảo vệ quyền lợi quốc gia đối với Bắc Kinh, lẽ tất nhiên chỉ hoàn toàn là giả tạo.”

Những nhận định này, những con số tiền bạc liên quan đến việc mua bán chức vụ được đưa ra trên đây, đặt người Việt Nam trước một thực tế trần trụi, đáng sợ và tuyệt vọng: sự lệ thuộc vào Trung Quốc không còn là nguy cơ, mà đã là một hiện thực. Và đó là sự lệ thuộc ở hình thái nguy hiểm nhất của nó. Nghịch lý ở đây là : nhân sự lãnh đạo của Việt Nam không do người Việt Nam quyết định mà do Trung Quốc quyết định. Đấy là lý do đưa Benoit de Tréglodé tới kết

luận rằng những tín hiệu mà chính quyền đưa ra để chứng tỏ rằng họ đang bảo vệ quyền lợi quốc gia trước sự xâm hấn của Trung Quốc chỉ là những tín hiệu giả tạo.

Đa số người Việt có suy nghĩ đang sống trong một hy vọng rằng ở Việt Nam có một phái thân Mỹ, đối lập với phái thân Tàu. Và họ phó thác số phận đất nước và số phận chính họ cho cái hy vọng vào phái thân Mỹ ấy. Nhưng nếu việc bổ nhiệm nhân sự được tiến hành đúng như cách thức mà de Tréglodé miêu tả trên đây, thì liệu một phái thân Mỹ như vậy có tồn tại thực sự hay không ?

Nếu hy vọng vào một phái thân Mỹ thực ra chỉ là một ảo ảnh được tạo ra trong cơn khát cháy cổ dưới trưa nắng hè bỏng rát khi mà đến cả cái bình nước từ thiện cũng bị tịch thu đi mất, thì người Việt có chịu thoát ra khỏi cơn ảo ảnh đó để mà xắn tay lên, hợp lực lại, tự đào cho mình cái giếng để tìm nguồn nước duy trì sự sống cho mình hay không ?

Và liệu cái hy vọng rằng đảng cộng sản Việt Nam có thể tự cải cách vì lợi ích của dân tộc, cái hy vọng ấy có phải cũng chỉ là một ảo ảnh có tính chất bong bóng xà phòng hay không ?

Bài nghiên cứu của Benoit de Tréglodé khiến chúng ta phải mở to mắt nhìn thẳng cái hố thẳm mà chúng ta đang bị dẫn vào.

Và dĩ nhiên, khi một bài nghiên cứu như vậy được công bố thì các đại biểu Quốc hội, các nhân vật được nhắc đến trong đó không thể nhắm mắt làm ngơ nữa. Hàng trăm câu hỏi của người dân sẽ được đặt ra cho họ xung quanh câu chuyện này. Ở đây tôi chỉ nêu một câu hỏi :

Rút cuộc, nhân sự lãnh đạo cao cấp của Việt Nam do ai quyết định ?

Paris, 12/8/2015http://www.rfa.org/vietnamese

Trong suốt khoảng 10 năm trở lại đây, mỗi lần Trung Quốc gia tăng xây dựng trên các quần đảo chiếm được ở Biển Đông, Việt Nam lập đi lập lại một phương thức ứng phó là lên án và đối thoại.

Việc lên án gần như là độc diễn, Việt Nam nói cho người dân Việt Nam nghe.

Trong những hội nghị, hội thảo liên quan đến biển Đông như môi trường, dầu khí, hàng hải mà các quốc gia khác tổ chức, người Trung Quốc luôn có mặt và bằng mọi cách họ khéo léo lái đến việc khẳng định chủ quyền của họ tại biển Đông, qua những bằng chứng họ đưa. Thậm chí họ dịch công hàm của thủ tướng Phạm Văn Đồng thành nhiều thứ tiếng theo quốc gia có hội thảo, hội nghị để phân phát cho khách tham dự.

Ở cấp độ lớn hơn, trong các dịp quan hệ ngoại giao với các nước ở tầm quốc gia, chính khách Trung Quốc luôn thò việc Biển Đông vào bàn nghị sự. Họ luôn trình bày họ đang ở thế bị hại, họ yêu chuộng hoà bình quá đỗi cho nên bị các nước khu vực xung quanh biển Đông lấn chiếm biển đảo của họ. Thâm hiểm hơn, họ cho rằng việc lấn chiếm ấy của các nước, đặc biệt có VN, là nhằm đánh bắt trộm tài nguyên, hút trộm dầu khí của họ.

Người Trung Quốc đưa ra những hình ảnh, clip, bản nhận tội của dân VN bị bắt giữ, những biên bản xử lý phạt tiền và những biên lai do ngư dân Việt Nam nộp phạt, những lời

thú tội của ngư dân Việt Nam cho các chính khách quốc tế xem.

Vì lý do nào đó, như chủ quan coi thường, hoặc vì quan hệ chính

Số 225 Trang 17

Page 18: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

trị trao đổi, nhà nước Việt Nam không để ý đến những việc làm này của Trung Quốc.

Thế nhưng mưa dầm thấm đất, một hình ảnh Việt Nam khuất tất, cơ hội, trộm cắp vặt đã hình thành trong đầu những chính khách quốc tế, nhất là ở châu Âu. Trong một thống kê của toà án Đức thì có 5000 vụ trộm cắp do người Việt gây ra trong tổng số một trăm nghìn người Việt tại Đức. Chả quốc gia nào ở Châu Âu lạ lẫm với việc người Việt trồng cần sa, buôn lậu, trốn thuế, làm hàng giả, làm lậu, trộm cắp, thịt chó, thịt mèo, buôn người, làm giấy tờ giả nhận con, kết hôn giả…

Phần đa số người Việt phạm tội này nằm trong nhóm Việt kiều ra đi từ phía Bắc của vĩ tuyến 17 sau năm 1975.

Với những chứng cứ dàn dựng của Trung Quốc và những lời than thở của họ, thêm những hiện thực về các con số toà án sở tại đưa ra, việc một chính khách không có nợ nần, tình cảm gì với Việt Nam, ông ta nghĩ rằng chuyện Việt Nam đánh cá trộm, hút dầu trộm của Trung Quốc là hoàn toàn có thể. Do đó hành động kêu ca của nhà nước Việt Nam về chủ quyền biển đảo thực ra là nhằm che đậy mục đích trôm cắp mà thôi.

Điều đó dẫn đến khi giàn khoan 981 của Trung Quốc xâm nhập vào lãnh hải Việt Nam, một số tờ báo Châu Âu gọi đó là cuộc cãi vã do tranh nhau khai thác dầu khí.

Các bạn có tin không: chẳng có quốc gia nào đứng ra nói rằng Trung Quốc xâm lược biển đảo của Việt Nam cả. Các bạn cứ thử tìm xem có phát ngôn chính thức của quốc gia nào khẳng định điều ấy. May lắm là lên án Trung Quốc có hành vi gây căng thẳng, xây dựng này nọ trong khu vực tranh chấp, số lên án đó không là bao nhiêu so với hàng trăm quốc gia trên thế giới.

Nhà nước Việt Nam đưa ra giải pháp đối thoại với Trung Quốc để giữ chủ quyền. Lặp đi lặp lại cụm từ “giải pháp đối thoại” từ năm này sang năm khác, trưng ra hình ảnh cuộc gặp gỡ này nọ, hai bên thống

nhất giữ tinh thần nọ kia để giải quyết. Thực ra là nhà nước VN lừa dân VN. Trung Quốc đã nói rất rõ ràng: họ không bao giờ thoả hiệp với lợi ích cốt lõi. http://vnexpress. net/tin-tuc/the-gioi/trung-quoc-canh -bao-ve-nguy-co-chien-tranh-bien-g ioi-3257399.html

“Trong một bài viết khác, PLA Daily dẫn lời Bộ trưởng Quốc phòng TQ Thường Vạn Toàn cho biết quân đội nước này cam kết trở thành một lực lượng vì hòa bình, nhưng không bao giờ thỏa hiệp đối với các nguyên tắc cốt lõi.”

Ai cũng biết cái gọi là “lợi ích cốt lõi” mà Trung Quốc gọi ở đây là yêu sách chủ quyền của họ tại Biển Đông. Và họ không nhân nhượng chút nào trong vấn đề này, họ nói không có mâu thuẫn gì với Việt Nam về chủ quyền ở đây để mà đàm phán chuyện này. Chỉ có đàm phán về việc xử lý đánh bắt cá trộm, cứu thương, an ninh biển… những vấn đề nhân đạo, an ninh mà bất cứ nước nào thông thường có biển giáp nhau đều bàn.

Vậy là chẳng có chuyện đối thoại, đàm phán giữ chủ quyền giữa VN với Trung Quốc cả. Bấy lâu nay Việt Nam vẫn che giấu sự thật này, đem những đàm phán tào lao về tuần tra chung, an ninh, cứu trợ ra để lừa dân là đang có tiến triển tốt trong việc đàm phán với Trung Quốc về chủ quyền. Đây là lý giải cho những thắc mắc của người dân Việt tại sao lãnh đạo hai nước Việt Trung thống nhất xử lý mâu thuẫn biển Đông, mà Trung Quốc vẫn gia tăng xây dựng căn cứ quân sự, gia tăng bắt bớ ngư dân Việt Nam.

Cái gọi là “tranh thủ sự ủng hộ quốc tế” của Việt Nam trong việc bảo vệ chủ quyền Việt Nam đã thất bại bởi nhiều nguyên nhân. Bởi sự gian manh, vặt vãnh từ người dân Việt Nam khi sinh sống ở nước ngoài, đến sự tráo trở, gian lận của nhà nước Việt Nam trong các cam kết về tôn giáo, nhân quyền, pháp

luật. Bạn cứ đặt vị trí mình là một chính khách của Đức, Ba Lan, Tiệp, Anh khi đọc hồ sơ về người Việt tại Châu Âu và những nỗi buồn khi làm việc với nhà nước Việt Nam, bạn sẽ hiểu họ nghĩ gì về con người, chế độ Việt Nam ngày nay. Nếu họ có hoài nghi việc Việt Nam gào thét là bị xâm phạm chủ quyền để che đậy hành vi hút dầu trộm, đánh cá trộm có gì đáng ngạc nhiên.

Cái gọi là tự cường, phát triển kinh tế để tăng sức mạnh quốc phòng cũng thất bại hoàn toàn. Từ khi có cái ý này đến hôm nay, hàng loạt tập đoàn nhà nước nợ đầm đìa, phá sản, giải thể. Tham nhũng, quan liêu, gây thiệt hại, lãng phí tràn lan. Nợ nần ngày càng chồng chất.

Cái gọi là đoàn kết nội bộ để giữ chủ quyền cũng thất bại nốt. Hãy nhìn những cuộc thanh trừng nội bộ hay những cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược của người dân trong nước bị đàn áp, những người lên án TQ bị bắt tù những năm qua thì thấy rõ sự đoàn kết nội bộ của thể chế này có hay không.

Hãy nhìn lại toàn bộ giải pháp giữ chủ quyền mà nhà nước Việt

Nam đưa ra từ trước, đến nay rõ ràng đã thất bại hoàn toàn.

Người Buôn Gió

Đã có bằng chứng Ban Tuyên giáo của đảng Cộng sản Việt Nam thất bại trong kế họach kìm kẹp người làm báo và khống chế các mạng xã hội trước thềm Đại hội đàng XII dự trù vào tháng 01-2016.

Những điều này xuất hiện trong một bài viết của ông Nguyễn Thế Kỷ, Phó Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương và tại cuộc tọa đàm quan tâm đến mặt trận đấu tranh tư tưởng chống các tin xấu của các thế lực được gọi là “thù địch” và “cơ hội chính trị” trong nước tung ra trước Đại hội đảng XII.

Dưới con mắt soi mói của Ban Tuyên giáo và những người làm công tác tuyên truyền thì các loại tin này nhằm gây hoang mang, xuyên tạc để lũng đọan hàng ngũ đảng, bịa đặt nói xấu lãnh đạo, gây bất mãn, nghi ngờ trong nội bộ, tạo “tự diễn biến”, “tự

Số 225 Trang 18

Page 19: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

chuyển hoá” trong cán bộ, đảng viên để gây bạo động chống đảng hòng chuyển Việt Nam sang hướng đi khác không còn Cộng sản.

Vì vậy trước hết báo chí phải được tổ chức lại để kiểm soát, đồng thời toàn dân phải cảnh giác chống các lại tin độc hại đang phát tán trên các mạng xã hội, bloggers và báo chí của người Việt ở nước ngòai.

Ban tuyên giáo và làng báoBài viết của ông Nguyễn Thế Kỷ

trên Tạp chí Tuyên giáo điện tử ngày 01-08-2015 mang tựa đề “Quy họach phát triển và qủan lý báo chí đến năm 2025. Quan điểm, mục tiêu, biện pháp thực hiện”. Theo ông thì Đề án này do Bộ Thông tin và Truyền thông sọan thảo, bổ sung và hoàn tất sau 10 năm “chuẩn bị công phu” đã được trình ra Hội nghị Trung ương 10 từ ngày 05 đến ngày 12-01-2015.

“Tuy nhiên -theo ông Thế Kỷ thì- việc thực hiện Đề án, từ cơ quan chỉ đạo, quản lý báo chí; cơ quan chủ quản báo chí đến cơ quan báo chí đang đặt ra nhiều vấn đề cần nhận thức rõ, chỉ đạo tập trung và thực hiện nghiêm túc, hiệu quả.”

Lý do Phó Trưởng ban Tuyên giáo, cơ quan trách nhiệm bảo vệ tư tưởng đảng viên và dư luận quần chúng không đi ra ngòai chủ trương và đường lối của đảng đưa ra vì: “Bên cạnh những thành tích, ưu điểm đã nêu, hoạt động báo chí của ta thời gian qua cũng bộc lộ những yếu kém, khuyết điểm mà Chỉ thị 22-CT/TW của Bộ Chính trị khóa VIII, Thông báo kết luận 162-TB/TW của Bộ Chính trị khoá IX, Thông báo kết luận số 41-TB/TW của Bộ Chính trị khoá X, Nghị quyết Trung ương 5 khóa X, Nghị quyết Trung ương 9 khóa XI và một số văn kiện khác của Đảng, Nhà nước nêu ra chậm được khắc phục, có mặt, có lúc đáng lo ngại.”

Tại sao lại có tình trạng đảng nói một đàng, báo của nhà nước làm một nẻo trong một nước không có báo tư nhân và quyền tự do ngôn luận của người dân bị lọai ra khỏi vòng pháp luật từ lâu ?

Chuyện này không lạ vì từ mấy năm qua đã có nhiều báo tự động xé rào và tự lách luật để kiếm ăn bằng cách “thương mại hóa”, ra thêm ấn bản phụ để lấy qủang cáo và không còn tuyệt đối trung thành với công tác tuyên truyền để dạ dầy khỏi bị teo. Có nhiều báo đã chạy theo các tin giật gân, khai thác tối đa các vụ án mạng xã hội, đời tư nghệ sỹ để câu độc gỉa mà sống.

Vì vậy, ông Nguyễn Thế Kỷ đã nói huỵch toẹt ra rằng: “Một bộ phận

không nhỏ người làm báo, kể cả một số cán bộ lãnh đạo cơ quan báo chí, văn học, nghệ thuật chưa quán triệt đầy đủ, sâu sắc đường lối, quan điểm của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước về báo chí; trách nhiệm xã hội, nghĩa vụ công dân của người làm báo. Đã xuất hiện trên một vài tờ báo, tạp chí, cuốn sách những bài viết vô tình hay cố ý đi chệch định hướng chính trị: hoài nghi, phê phán hoặc phủ nhận chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh; đòi xem xét lại hoặc xóa bỏ Điều 4 của Hiến pháp; tán thành, cổ vũ quan điểm đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập; đòi lật lại một số vấn đề lịch sử đã được kết luận; đưa thông tin không đúng, thậm chí xuyên tạc lịch sử.”

Đây là cáo buộc rất nghiêm trọng và phản ảnh một tình trạng “đòi xét lại” trong đội ngũ báo chí và giới làm văn học nghệ thuật. Ai cũng biết khi giới cầm bút đòi đảng từ bỏ chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh để chấp nhận đa nguyên đa đảng và thực hành dân chủ đưa đất nước tiến lên là họ đã nhìn ra tình trạng lạc hậu và chậm tiến của đất nước sau 30 năm đổi mới là do giới lãnh đạo cứ khăng khăng bám lấy thứ chủ nghĩa Cộng sản ngọai lai đã hết thời.

Tiêu biểu hàng đầu trong số họ là Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng, người đã buộc các Ủy viên TW tương lai của khoá đảng XII phải ưu tiên “tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh”.

Ông Trọng là người có bằng Tiến sỹ Chính trị học (chuyên ngành Xây dựng Đảng) mà sau 24 năm ngày Thế giới Cộng sản tan rã năm 1991 ở chính nơi nó ra đời và lớn lên là nước Nga, vẫn còn hão huyền tin vào thứ chủ nghĩa phá sản ấy thì ông có lạc hậu và chậm tiến không ?

Đó chính là lý do tại sao bài viết của Phó Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương đã tiết: “Một số cơ quan báo chí chưa bám sát nhiệm vụ chính trị của đất nước, của ngành, địa phương, đoàn thể mình. Chưa quan tâm đúng mức đến việc nêu gương, cổ vũ nhân tố mới, điển hình tiên tiến, người tốt, việc tốt, tạo khí thế, niềm tin để thực hiện các quyết sách lớn của Đảng và Nhà nước. Sa đà khi phản ánh hoặc chọn in sách, báo các vụ án, mặt tiêu cực, mặt trái và non yếu của xã hội, thậm chí tiết lộ bí mật quốc gia, tạo tư liệu, chứng cứ để các thế lực thù địch khai thác, vu cáo, đả kích ta về các vấn đề dân chủ, nhân quyền, dân tộc, tôn giáo.”

Khi viết oang oang như thế, chẳng nhẽ ông Nguyễn Thế Kỷ không biết

hay cố tình làm ngơ những mặt trái của xã hội, trong đó có tình trạng tham nhũng đã vô phương cứu chữa và sự chia quyền, tranh ăn của các nhóm lợi ích trong đảng và nhà nước đang phá nát cương thường và đạo lý xã hội như thế nào ư ?

Các “thế lực thù địch”, nếu có, đâu cần phải đợi đến báo đài nói ra mới biết đất nước và con người Việt Nam bây giờ đang sống giở, chết giở như thế nào ?

Tai mắt của các mạng báo xã hội và người dân không muốn bị che bịt theo đảng đang có mặt ở khắp nơi và đã nhìn thấy mọi thứ nhố nhăng đang nhẩy múa tranh sống với dân. Chẳng lẽ họ cũng thuộc hàng ngũ “thế lực thù địch” hay “cơ hội chính trị” hoặc “tay sai diễn biến hòa bình” như Tuyên giáo vu cáo hay sao ?

Vì vậy luận điệu hù họa báo chí đã “tiết lộ bí mật quốc gia” của ông Nguyễn Thế Kỷ chẳng qua chỉ là những chuyện “ai cũng biết cả rồi, khổ lắm nói mãi” !

Ông Thế Kỷ còn trách người làm báo: “Khi trình bày, thể hiện nội dung, không chú ý cân nhắc liều lượng, mức độ, thời điểm, tiêu đề bài viết, mặt lợi hại của thông tin.

Nhận thức một số khái niệm, vấn đề trong hoạt động báo chí như quyền tự do báo chí; quyền tự do ngôn luận trên báo chí; thông tin trung thực về mọi mặt của tình hình đất nước và thế giới và việc xâm phạm lợi ích của nhà nước, tập thể và công dân chưa được mọi người hiểu một cách đúng đắn rõ ràng, dẫn đến tình trạng lạm quyền, không đề cao trách nhiệm xã hội và nghĩa vụ công dân của người làm báo. Các vấn đề: “thương mại hóa” hoạt động báo chí; xây dựng các tập đoàn truyền thông; nâng cao năng lực lãnh đạo, sức chiến đấu của tổ chức cơ sở đảng trong cơ quan báo chí; chính sách tài chính, thuế, tiền lương, tiền thưởng, quỹ phúc lợi, quảng cáo, kinh doanh trong hoạt động báo chí; phương pháp lãnh đạo, quản lý báo chí; kể cả việc bổ sung, sửa đổi Luật Báo chí và văn bản quy phạm pháp luật liên quan đến lĩnh vực này chưa được quan tâm đúng mức, không theo kịp bước phát triển phong phú, sôi động, có phần phức tạp của báo chí.”

Làm báo là thông tin đa chiều. Mặt phải, mặt trái và mặt “thói quen không nói thật” của cán bộ lãnh đạo cũng cần phải được viết ra để cho độc giả thẩm định, góp ý. Nhà nước CSVN đã nhiều lần nhắc nhở báo chí của đảng phải tuyên truyền cho chủ trương và đường lối của nhà nước, nhưng nhà

Số 225 Trang 19

Page 20: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

nước này rất ít khi dám nói thật mà còn bưng bít thông tin như đã chứng minh trong quan hệ với Trung Quốc từ cuộc chiến Hòang Sa 1974 đến chiến tranh Biên giới (từ 1979-1987) và Trường Sa năm 1988.

Những cuộc biểu tình tuần hành tự phát của dân chống Trung Quốc xâm lược ở Sài Gòn năm 1997 cho đến các cuộc xuống đường ở Hà Nội lên án Bắc Kinh bành trướng xâm chiếm biển đảo của Việt Nam ở Biển Đông từ năm 2012 có bao giờ được Ban Tuyên giáo cho phép báo đài tự do thông tin ?

Thậm chí các buổi lễ tưởng niệm các anh hùng liệt sỹ đã hy sinh vì Tổ quốc ở Hòang Sa thời Việt Nam Cộng Hòa, mặt trận Biên giới Trung-Việt và ở Trường Sa thời CSVN diễn ra ở tượng đài Lý Thái Tổ cạnh Hồ Gươm và Đài Tử sỹ ở Hà Nội còn bị phá họai, phỉ báng trước con mắt của người phương Bắc thì Ban Tuyên giáo biến đâu mất mà không cổ võ cho báo đài đưa tin ?

Những người như ông Nguyễn Thế Kỷ và Đinh Thế Huynh, Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương và ngay cả Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng có dám đối thọai với nhân dân về hành động “giấu mặt” mà không biết xấu hổ này chăng ?

Do đó, không ngạc nhiên khi thấy bài viết của Thế Kỷ tiếp tục lu loa bịa chuyện để hù họa rằng: “Các thế lực thù địch, phản động tác động, lợi dụng báo chí và một số nhà báo không vững vàng về bản lĩnh chính trị để xâm nhập, thực hiện âm mưu “diễn biến hòa bình”, trong đó có các hoạt động dưới hình thức đào tạo, bồi dưỡng, tham quan, hội thảo, nghiên cứu, liên kết về báo chí và các vấn đề khác.’” Khi viết như thế thì ông Thế Kỷ có nhớ đã 11 lần Hội đồng Lý luận của đảng CSVN và ban Tuyên truyền Trung ương của Trung Quốc đã họp hàng năm để trao đổi và thảo luận về công tác tư tưởng, qủan lý và phát triển đảng, xã hội của hai nước ?

Tại sao Việt Nam phải kết nối và thảo luận với Trung Quốc về tất cả mọi lĩnh vực, kể cả Quốc phòng và Ngọai giao mà có đề phòng bị “xâm nhập” qua các “hoạt động dưới hình thức đào tạo, bồi dưỡng, tham quan, hội thảo, nghiên cứu, liên kết về báo chí và các vấn đề khác’” ?

Quy họach hay nắm đầu ?Vì những bất cập của báo chí mà

Ban Tuyên giáo và Bộ Thông tin và Truyền thông khẳng định phải thay đổi để làm tốt hơn. Nhưng tốt hơn chưa hẳn đã phục vụ người dân nhiều hơn mà chỉ cho đảng.

Bằng chứng như ông Thế Kỷ cho biết: “Để xây dựng và thực hiện có kết quả Đề án, trước hết, cần quán triệt quan điểm sau đây: (1) Báo chí là tiếng nói của Đảng, Nhà nước, của tổ chức chính trị - xã hội và là diễn đàn của nhân dân, đặt dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Đảng, sự quản lý của Nhà nước và hoạt động trong khuôn khổ pháp luật; phải đảm bảo tính tư tưởng, tính chân thật, tính nhân dân, tính chiến đấu và tính đa dạng của các hoạt động báo chí”.

Chuyện này xưa như trái đất. Đã có bao giờ báo đài ở VN khg lấy mục tiêu tuyên truyền, nhiều khi xuyên tạc sự thật theo lệnh đảng là chính ?

Nhưng khi tự phô trương báo chí là “diễn đàn của nhân dân” mà lại “đặt dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Đảng, sự quản lý của Nhà nước” thì nền báo chí này chỉ đáng gọi là “tay sai”.

Vì vậy khi bài viết nhấn mạnh đến nhiệm vụ “định hướng thông tin” cho báo chí là đảng đã cướp mất quyền tự do báo chí của người làm báo, dù họ có là đảng viên hay không. Hành động lạm quyền và hạn chế này đã chứng minh trong trận tuyến báo chí tham gia chống tham nhũng. Bằng chứng cho thấy có rất ít vụ tham nhũng bị khám phá tự nguyện bởi các nhà báo. Thậm chí báo chí còn không được phép thông tin khi chưa có phép của cơ quan điều tra hay tòa án, dù nhiều cán bộ thanh tra đã “ăn chia” với kẻ tham nhũng để được nhẹ tội mà báo chí đâu có được vào cuộc điều tra cho ra manh mối ?

Do đó, khi ông Thế Kỷ đề ra phương án báo chí “tích cực đấu tranh, góp phần ngăn chặn và từng bước đẩy lùi tham nhũng, lãng phí, quan liêu, các tiêu cực và tệ nạn xã hội” thì cũng chỉ để bôi bác cho có lệ mà thôi, bởi vì qúa khứ đã chứng minh ngược lại.

Ngoài những tiêu điểm nêu trên, Đề án Quy họach còn cổ võ người làm báo cần: “Phản bác có hiệu quả những thông tin, quan điểm sai trái, phản động, thù địch, bảo vệ vững chắc trận địa tư tưởng của Đảng; tiếp tục phát huy tiềm lực và ưu điểm, khắc phục các yếu kém, khuyết điểm, nâng cao chất lượng tư tưởng, văn hoá, mở rộng đối tượng độc giả.”

Nhưng “phản động, thù địch là ai”, hay đang nằm ngay trong nội bộ đảng ? Những lệnh của Tuyên giáo không cho phép báo chí nêu đích danh tầu Trung Quốc mà chỉ được phép viết “tầu lạ” hay “tầu nước ngoài” đã tấn công, đâm chìm tầu cá Việt Nam đánh bắt ở Hòang Sa-Trường Sa và ngay sát bờ biển Đà Nẵng, Vũng Tầu,

Bình Định, Phú Yên là của ai, ông Ng. Thế Kỷ có dám nói ra không ?

Vì thế nếu Đề án “Quy hoạch phát triển và quản lý báo chí đến năm 2025” chỉ nhằm nắm đầu người làm báo bỏ vào rọ lôi đi theo đường lối “e sợ trước ngọai bang” TQ để “nạt người rong nhà” thì thà đừng có còn hơn để bị nhân dân chửi cho 1 trận.

Thông tin độc hại ở đâu?Cùng lúc Ban Tuyên giáo bàn về

Quy hoạch báo chí thì một cuộc tọa đàm để gọi là “Nâng cao hiệu quả phòng, chống thông tin xấu độc, xây dựng bản lĩnh chính trị vững vàng” do Báo Quân đội nhân dân và Trung tâm Phát thanh-Truyền hình Quân đội phối hợp tổ chức, tham luận cũng đã diễn ra.

Các tham luận viên thuộc mọi thành phần Quân đội và Dân sự thuộc diện Giáo sư, Tiến sỹ và Tuyên giáo cũ và tại chức.

Phát biểu gần như giống nhau, tiêu biểu như Thiếu tướng, PGS, TS, NGND (Nhà giáo Nhân dân). Nguyễn Bá Dương, Viện trưởng Viện Khoa học Xã hội Nhân văn quân sự Bộ Quốc phòng: “Mưu đồ đen tối của các thế lực thù địch, phản động, bọn cơ hội chính trị là đẩy mạnh việc tung tin xấu độc, làm ô nhiễm bầu không khí chính trị ở nước ta trước, trong và sau đại hội Đảng các cấp nhằm xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng, lái nước ta đi chệch hướng xã hội chủ nghĩa. Nham hiểm, ác độc hơn, chúng sử dụng mọi thủ đoạn có thể để cố tình gây mâu thuẫn trong nội bộ ta, chia rẽ sự đoàn kết thống nhất giữa Đảng với Nhà nước, giữa Đảng, Nhà nước với Quân đội và Nhân dân, làm rối loạn môi trường chính trị để dễ bề thúc đẩy "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ Đảng, Nhà nước và Nhân dân, đòi “phi chính trị hóa” quân đội, tiến tới xóa bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta, thủ tiêu thành quả cách mạng mà nhân dân ta bằng xương máu, mồ hôi, công sức của mình xây đắp nên; hướng lái nước ta đi theo quỹ đạo tư bản chủ nghĩa.”

Qủa là ghê gớm nếu đúng như lời dọa dẫm, hù họa của ông Nguyễn Bá Dương, nhưng giải pháp ông Dương cống hiến cho đảng cũng chả ra gì. Ông đề xướng: “Một trong những giải pháp quan trọng, góp phần tạo sức đề kháng trước thông tin xấu độc là ta cần hết sức chủ động, tích cực ngăn chặn, đẩy lùi, bác bỏ các thông tin sai trái, độc hại do các thế lực thù địch gây ra với nhiều thể loại; đồng thời, đổi mới nội dung, hình thức, nâng cao hơn nữa chất lượng giáo dục chính trị nhằm củng cố vững chắc trận địa tư

Số 225 Trang 20

Page 21: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

tưởng, văn hóa của Đảng trong quân đội, đặc biệt chăm lo công tác xây dựng bản lĩnh chính trị cho cán bộ, chiến sĩ quân đội ta hiện nay.”

Đến phiên ông Thiếu tướng Trần Hoài Trung, Cục trưởng Cục Tuyên huấn, Tổng cục Chính trị thì tự khoe: “Với chức năng, nhiệm vụ của Cục Tuyên huấn là cơ quan tham mưu chiến lược cho Quân ủy Trung ương–Bộ Quốc phòng và Tổng cục Chính trị (TCCT) các biện pháp lãnh đạo, chỉ đạo về công tác tư tưởng, văn hóa trong quân đội, chúng tôi quán triệt và thực hiện nghiêm túc phương châm lấy “xây” để “chống”, lấy “cái đẹp, dẹp cái xấu”, tham mưu xây dựng các văn bản chỉ đạo, nhằm tạo ra sân chơi lành mạnh, bổ ích góp phần ngăn chặn sự xâm nhập của các văn hóa phẩm và thông tin xấu độc xâm nhập vào đơn vị.

Cụ thể như: Tham mưu chỉ đạo các đơn vị tích cực hưởng ứng và thực hiện tốt các hoạt động xây dựng môi trường văn hóa trong các đơn vị quân đội… ban hành tiêu chuẩn “Đơn vị có môi trường văn hóa tốt”; năm 2000 ban hành dẫn số 934 (ngày 15-11-2000) về tiếp tục đẩy mạnh cuộc vận động “Xây dựng môi trường văn hóa” trong các đơn vị quân đội gắn với phong trào “Toàn dân đoàn kết xây dựng đời sống văn hóa” theo tinh thần Nghị quyết Trung ương 5 Khóa VIII về “Xây dựng và phát triển nền văn hóa Việt Nam tiên tiến đậm đà bản sắc văn hóa dân tộc” và đến tháng 8-2012 TCCT đã chỉ đạo toàn quân tổ chức sơ kết 5 năm (2007-2012) “Cuộc vận động xây dựng môi trường văn hóa” gắn với phong trào “Toàn dân đoàn kết xây dựng đời sống văn hóa”).

Tiến sỹ Cao Đức Thái, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu quyền con người thì cho rằng: “Phương thức tung tin xấu độc của các thế lực thù địch ở trong và ngoài nước hiện nay chủ yếu là dựa vào một số loại hình báo chí, nhất là các trang thông tin điện tử (website), mạng xã hội (social network) và nhiều hãng thông tấn nước ngoài… Loại hình thông tin thường là bài viết, bình luận, phỏng vấn, đặc biệt là đăng tải các “Tuyên ngôn”, “Tuyên bố”, “Kiến nghị”, “Thư ngỏ” đến lãnh đạo các cấp (kèm theo danh sách người gửi). Nội dung của những thông tin thường là cường điệu mặt trái của xã hội, xuyên tạc đường lối chính sách, pháp luật; hạ thấp, thậm chí bôi nhọ Đảng CSVN… Trong những nội dung này người ta thường xuyên tạc rằng “khái niệm phòng, chống Diễn biến hòa bình”

(DBHB) chỉ nhằm bảo vệ mô hình cũ của CNXH. Mục tiêu mà người ta mong đạt đến là xóa bỏ chế độ xã hội XHCN, xóa bỏ vai trò lãnh đạo duy nhất của Đảng đối với nhà nước; đặc biệt là xóa bỏ nhiều quy định pháp luật. Ngoài ra, người ta còn không chấp nhận nhiều quy định trong Luật báo chí, Nghị định quản lý internet…”

Nói thế rồi ông Cao Đức Thái lên tiếng dạy khôn báo chí: “Để nâng cao tính hiệu quả trong cuộc đấu tranh phòng, chống DBHB, báo chí nói chung, người cầm bút nói riêng cần “vượt qua chính mình”, nhận thức đúng mục tiêu của cách mạng, phân tích đúng bản chất của những hiện tượng thoái hóa của xã hội và luôn khẳng định đó không thuộc về mục tiêu của

Đảng, bản chất của xã hội.Báo chí không được né tránh

những vấn đề mà người dân đang bức xúc. Báo chí phải như người bạn sẵn sàng “chia sẻ” với suy nghĩ, hoàn cảnh của người dân, dám đương đầu với thực tế. Tất nhiên báo chí không tô hồng, càng không được bôi đen thực tế. Báo chí không nên “câu view”, “câu like” bằng những vụ án, sự kiện vụn vặt, giật gân của “người nổi tiếng”, bằng hình ảnh “nóng” của “hot girl”… nhưng cần có cách thể hiện hấp dẫn người đọc bằng hình thức mới mẻ và nội dung sâu sắc, tránh lý luận chay. Đặc biệt, nội dung các bài viết cần kết hợp những vấn đề chính trị với xử lý những sự kiện “cập nhật” “nóng”. Hiện nay đang nổi lên 3 vấn đề lớn được xã hội quan tâm: a) Đó là bảo vệ chủ quyền biển đảo; b) Đó là chống suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức theo Nghị quyết Hội nghị Trung ương 4 (khóa XI); c) Đó là bảo vệ Cương lĩnh Đại hội XI đồng thời phát triển dân chủ, trong đó có hoàn thiện thể chế, cơ chế, nâng cao vai trò tham gia quản lý Nhà nước và xã hội của người dân, các tổ chức xã hội, các cơ quan quyền lực các cấp.”

Phát biểu điển hình tiếp là của PGS, TS Trương Ngọc Nam, Giám đốc Học viện Báo chí&Tuyên truyền. Ông nói: “Thông tin xấu độc là những thông tin bịa đặt, sai sự thật, bóp méo sự thật, xuyên tạc sự thật, hoặc có một phần sự thật nhưng được đưa tin với dụng ý xấu, phân tích và định hướng dư luận bằng những luận điệu phản động, sai trái. Thông tin do các thế lực thù địch, phản động, cơ hội

chính trị tạo nội dung và truyền bá nhằm mục tiêu chống phá sự nghiệp cách mạng nước ta.”

Cuộc tọa đàm diễn ra trước thềm Đại hội đảng XII cho thấy đảng CSVN nói chung và Ban Tuyên giáo của đảng nói riêng cũng như Tổng Cục Chính trị quân đội đang lo xoắn vó lên về những tin sai, tin đúng lẫn lộn đang lan rộng ở Việt Nam trong khi các ban, ngành đảng tổ chức đại hội địa phương và trung ương để chọn người tham dự Đại hội Trung ương.

Hiện tượng “chạy vào Trung ương” đã được Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cảnh giác đề phòng, nhưng liệu có ngăn được các phe nhóm lợi ích cài người vào thao túng Đại hội hay không ?

Và liệu các “thế lực thù địch” và “diễn biến hòa bình” có xơ múi gì trong việc chọn người cho khóa đảng XII hay chỉ bị sử dụng như một chiêu bài cho các phe cánh tranh giành nhau ?

Khi hùng hổ mắng chửi, hăm dọa học sinh bằng một thứ ngôn ngữ rất không phù hợp với một giáo viên, cô giáo Lê Na, Trung tâm Anh ngữ Lê Na (Thái Hà, Hà Nội), không ngờ toàn bộ hành vi, lời nói của mình lại bị học trò quay lại, đưa lên mạng để rồi bị mọi người chê trách, chỉ trích hết lời. Sự kiện gây xôn xao đến độ đại diện Sở GD-ĐT Hà Nội, phòng GD-ĐT quận Đống Đa và cán bộ an ninh khu vực phải vào cuộc, có buổi làm việc với Trung tâm Anh ngữ Lê Na.

Đến lúc này thì cô Lê Na lại cho rằng: “Những hình ảnh, tình tiết được sử dụng trong clip xuất hiện trên mạng xã hội thời gian qua được lắp ghép nên mới tạo ra một clip như thế. Bây giờ phải tìm hiểu ai là người tạo dựng cái đoạn clip này, ai là người tung ra cái clip, họ tung ra cái clip đấy với mục đích gì?” (“Cô giáo 'cung Bò cạp' chửi học viên vô học: 'Ai dựng clip này?', Đất Việt). Dư luận càng thêm mất thiện cảm với cô giáo này.

Đây chỉ là một ví dụ mới nhất cho thấy sức mạnh của thời đại internet. Bất cứ ai, dù đứng ở vị trí nào trong xã hội cũng có thể bị “đưa lên thớt”, bị dư luận mổ xẻ nếu có những hành vi sai trái hay lệch chuẩn. Đặc biệt trong những xã hội mà báo chí không được tự do lên tiếng, luật pháp từ lâu không còn đóng vai trò cán cân công lý, giáo dục cũng không còn đảm nhiệm được vai trò dạy dỗ con người cho tử tế,

Số 225 Trang 21

Page 22: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

như ở VN. Internet mà cụ thể là những trang báo “lề dân”, các trang blog, trang mang xã hội sẽ đảm nhiệm cùng lúc vai trò của báo chí, vạch ra những sai sót, những thông tin bị nhà cầm quyền bưng bít, bóp méo, thay mặt luật pháp để lên án những sai trái, thay mặt cả giáo dục để uốn nắn, điều chỉnh lại từ những cá nhân cho tới cả nhà nước!

Ở góc độ cá nhân, chúng ta đã chứng kiến vô vàn thí dụ. Trước hết là giới showbiz, những người nổi tiếng, vốn luôn bị dư luận săm soi kỹ hơn người thường. Từ một cô hoa hậu ngủ hớ hênh trên máy bay, một cô ca sĩ cho con tè vào túi nôn trên máy bay, các “ngôi sao” của giới showbiz chửi bới nhau nói xấu nhau, văng tục hay khoe thành tích “phá thai 4 lần” bị dư luận chỉ trích nặng nề… Sau sự cố đó, dù mỗi người phản ứng mỗi kiểu, dù chống chế bào chữa, ngụy biện hay chửi lại kẻ nào tung hình, clip lên mạng, hay buộc phải xin lỗi công khai, có một điều chắc chắn rằng lần sau những người đã từng bị như vậy sẽ phải cân nhắc, cẩn thận hơn khi hành xử giữa đám đông, dù đám đông ngoài đời thực hay trên mạng.

Và có lẽ thay vì tìm cách chửi lại kẻ nào đã tung hình, clip lên mạng, họ nên cảm ơn người đó đã giúp họ tự điều chỉnh mình cũng như cảm ơn thời đại internet. Đừng làm 1 chuyện gì đó không hay rồi sau đó lại tự bào chữa kiểu như nghệ sĩ hay người nổi tiếng cũng là những con người bình thường, xã hội nên thông cảm, hoặc ngược lại, trách đời sao lắm kẻ ghen ăn tức ở, dư luận sao khắt khe, hay nhảy xổ vào đời tư của mình…

Một khi đã là người của công chúng, là người nổi tiếng, được hưởng lợi rất nhiều từ sự nổi tiếng đó so với người bình thường, tất nhiên cái giá phải trả là phải chịu sự săm soi kỹ hơn của mọi người. Được gọi là nghệ sĩ, là thần tượng về tài năng trong một lĩnh vực nào đó hay là biểu tượng về nhan sắc, có sức hút và sư ảnh hưởng đối với xã hội, thì xã hội cũng có quyền đặt yêu cầu cao hơn ở họ. Còn nếu không, hãy từ bỏ hào quang, từ bỏ giới showbiz, từ bỏ vương miện hoa hậu làm người bình thường, chả ai săm soi bạn nữa!

Không chỉ giới showbiz, có những ngành nghề khác dư luận cũng có những yêu cầu khắt khe riêng. Ví dụ như các thầy cô. Đã là thầy cô giáo, phải cư xử chuẩn mực, có văn hóa thì mới đi dạy được người khác. Đó là lý do tại sao dư luận phản ứng mạnh trước cách mắng chửi học trỏ hết sức

phản sư phạm của cô giáo Lê Na. Và đây cũng không phải lả lần đầu tiên một cô giáo bị học trò quay clip đưa lên mạng vì đã hành xử không đúng mực. Một cô giáo dạy tiếng Anh ở Trường THPT Trần Phú, Hải Phòng dạy sai, học trò có ý kiến cô liền chửi học trò suốt 18 phút với ngôn ngữ hết sức chợ búa năm 2010; một cô giáo lớp 11 của trường tiểu học THCS & THPT Trần Hưng Đạo, huyện Đông Triều, tỉnh Quảng Ninh vừa chửi vừa túm tóc, bạt tai, đánh vào đầu một nam sinh năm 2014…

So với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ những năm còn chiến tranh đánh Mỹ, học sinh miền Bắc đã có quan niệm “Nhất Y nhì Dược, tạm được Bách Khoa, bỏ qua Sư phạm”. Đến thời “mở cửa” thì những ngành như Kinh tế, Ngoại thương… có giá, còn Sư phạm vẫn cứ ít người mặn mà vì đồng lương chết đói. Điều đó đã dẫn đến một thực tế đáng buồn là chỉ trừ một thiểu số chọn theo ngành Sư phạm vì thật sự yêu nghề giáo, còn lại đa số đành chọn khi cảm thấy không đủ điểm vào những ngành ngon lành khác như Y, Dược hay Kinh tế, Bách khoa! Đầu vào đã như thế, thì khó có hy vọng đầu ra sẽ có nhiều giáo viên giỏi.

Đó là mới nói đến kiến thức, trình độ chuyên môn, còn đạo đức phẩm chất nhà giáo cũng sa sút đáng buồn. Nên mới có những cô giáo ứng xử như kể trên, và còn nữa, cô bảo mẫu đánh chết trẻ, cô giáo bắt học sinh liếm ghế, nuốt phấn, thầy giáo và học sinh đánh nhau, những vụ “gạ tình đổi điểm”, hay vụ án gây chấn động một thời, ông Sầm Đức Xương, hiệu trưởng trường THPT Việt Hưng, Bắc Quang, Hà Giang mua dâm học sinh, sau đó còn dùng những học sinh này để tiếp những vị khách quan trọng của mình trong đó có cả cán bộ, công chức nhà nước…

Rồi ngành công an với lối hành xử côn đồ, khinh dân, coi tính mạng dân như cỏ rác, những năm gần đây cũng thường xuyên bị người dân chụp hình quay video clip tố cáo những vụ hối lộ, sách nhiễu dân công khai, những vụ bạo hành dân đến chết khi chỉ mới bị tạm giam cho tới khi đang bị giam giữ trong tù…

Các quan chức, chính khách -

thành phần đứng trên cả luật pháp trong một xã hội độc tài như ở VN, giờ đây bị hàng triệu triệu con mắt của dân chúng săm soi từ lời ăn tiếng nói, bị chụp hình từ những bất động sản kếch sù cho tới lối sống xa hoa, phô trương kệch cỡm (như cựu Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu với cặp ngà voi, trống đồng trang trí trong nhà, cựu Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh với cái ghế mạ vàng như ngai vua, căn nhà hết sức xa hoa…). Những hình ảnh hiếm hoi đó, dù chỉ mới một phần rất nhỏ sự thật về cuộc sống quá cách biệt giữa các quan chức chính khách ở VN so với dân chúng, nhưng cũng đủ khiến người dân sững sờ phẫn nộ.

Đó là ở góc độ cá nhân. Còn ở góc độ nhà nước, chính phủ, internet đã giúp vạch trần rất nhiều sự thật mà nhà nước Cộng sản VN đã và đang cố công che giấu bưng bít. Mỗi một sự dối trá, mỗi một chính sách sai lầm gây hại cho đất nước, cho nhân dân đều bị đưa ra ánh sáng nhờ có internet. Internet và mạng lưới báo “lề dân” trở thành tiếng nói phản biên mạnh mẽ nhất, là con đường đấu tranh bất bạo động hiệu quả nhất cho dân tộc VN trong thời đại này. Ngược lại, sức mạnh của internet khiến nhà cầm quyền phải chạy bở hơi tai theo mà phân bua, bào chữa, biện minh. Cứ xem hai vụ Nguyễn Bá Thanh, Ph. Quang Thanh gần đây thì thấy.

Nhà nước Cộng sản VN từng nhiều lần tìm mọi cách ngăn chặn các trang blog cá nhân, các trang báo “lề trái”, trang mạng xã hội, nhưng vẫn không làm được, trừ khi quay ngược trở lại cấm hoàn toàn internet ở VN, mà điều đó là không thể.

Nhà cầm quyền sợ và căm ghét internet, nhưng mặt khác, lẽ ra họ nên cảm ơn internet vì ít nhất, qua đó, họ cũng biết được thái độ của người dân ra sao, và trong rất nhiều trường hợp, họ đã phải lẳng lặng tự điều chỉnh khi một sự việc nào đó bị người dân phản ứng mạnh. Và họ nên cảm ơn nếu nhân dân chọn internet để đấu tranh chuyển đổi chế

độ một cách ôn hòa, thay vì những cuộc lật đổ đẫm máu hoàn toàn có thể xảy ra một khi sức chịu đựng của người dân đã vượt quá giới hạn.

http://www.rfavietnam.com

Một cuộc hôi thảo về qúa trình

Số 225 Trang 22

Page 23: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

dân chủ hóa tại Việt Nam đã diễn ra tại hội trường Neckartenzlingen- ngoại ô thành phố Stuttgart, Đức vào ngày thứ bẩy 01-08-2015 với một cử tọa đông đảo nhiệt thành có nhiều quan tâm đến tình hình đất nước. Diễn giả là Tiến sĩ Nguyễn Quang A đến từ Hà Nội.

Trong phần khai mạc, Tiến sĩ Dương Hồng Ân, Điều hợp viên của Diễn đàn Việt Nam 21 (DĐVN21) giới thiệu Ts. Nguyễn Quang A là một trong những người tiên phong trong việc xây dựng xã hội dân sự cũng như có nhiều đóng góp lớn cho phong trào dân chủ hóa Việt Nam. Đồng bào trong và ngoài nước biết ông qua nhiều bài báo bình luận và nghiên cứu về những vần đề xây dựng và phát triễn đất nước. Ông đến Stuttgart diễn thuyết theo lời mời của DĐVN21.

Mở đầu thuyết trình, Ts.Nguyễn Quang A cho biết ông ra nước ngoài, đi du thuyết nhiều nơi để giới thiệu tập tiểu luận “Dân chủ hóa: vài bài học quốc tế và kịch bản khả dĩ cho Việt Nam” với hy vọng tập này sẽ được đón nhận như một gợi ý cho các cuộc thảo luận, tranh luận trong thời gian về quá trình dân chủ hóa ở Việt Nam. Tại cuộc hôi thảo, nội dung tập tiểu luận đã được Ts Nguyễn Quang A tóm lược trình bầy một cách linh động, thu hút sự chú ý của các tham dự viên.

Theo diễn giả dân chủ hóa là quá trình biến một chế độ độc đoán (chuyên chế, độc tài) thành một chế độ dân chủ. Quá trình này có thể chia làm ba pha: pha chuẩn bị, pha chuyển đổi, và pha củng cố. Trong pha chuẩn bị, sẽ có xung đột sâu giữa những người cầm quyền. Diễn giả đã nêu ra những xung đột điển hình trong xã hội. Trước hết là xung đột giữa những người lao động và những người sử dụng lao động đã diễn ra liên tục qua các cuộc đình công. Xung đột giữa nông dân và chính quyền hoặc doanh nghiệp. Xung đột của dân cư với các doanh nghiệp gây ô nhiễm môi trường. Xung đột tôn giáo cũng là xung đột kéo dài giữa chính quyền và các giáo phái tôn giáo chung quanh vấn

đề tài sản (điển hình là khu đất 42 Nhà Chung gần nhà thờ lớn Hà Nội cuối 2007, tại giáo xứ Thái Hà, Hà Nội 2008 và rất nhiều giáo phận khác), chung quanh vấn đề hành đạo mà điển hình là vụ tu viện Bát Nhã, Bảo Lộc, Lâm Đồng 2008 và vô số các vụ khác của Giáo hội Phật giáo VNTN, Cao Đài, Hòa Hảo, Tin Lành và các giáo phái khác khắp từ Nam chí Bắc. Xung đột giữa các sắc tộc ở Việt Nam không nghiêm trọng, tuy nhiên xung đột giữa các sắc tộc với chính quyền do việc di cư của người Kinh lên vùng cao và sự phát triển kinh tế ở các vùng nơi các sắc tộc thiểu số vốn chiếm đa số, nhất là ở Tây Nguyên, đã và vẫn sẽ gây ra những xung đột hết sức gay gắt phải chú ý tới.

Trước khi trình bầy kịch bản chuyển đổi dân chủ ở Việt Nam, trọng tâm của bài thuyết trình, Ts. Nguyễn Quang A đã lược qua các kinh nghiệm rút ra từ những bài học của hàng chục nước đã chuyển đổi dân chủ thành công trên khắp thế giới, từ châu Âu, châu Phi, Mỹ Latinh đến khu vực Đông và Đông Nam Á. Theo ông, tại Việt Nam sáu nhân tố có thể dẫn một nước từ chế độ độc đoán sang dân chủ: giới lãnh đạo chính trị; tính chính đáng của hệ thống; các giai tầng xã hội-kinh tế (nông dân, công nhân, tầng lớp trung lưu: thái độ của họ với hiện trạng); xã hội dân sự (mức độ phát triển, nhất là các tổ chức xã hội dân sự vận động); ý thức hệ (chủ nghĩa Marx Lenin, chủ nghĩa dân tộc); các điều kiện quốc tế (ảnh hưởng của những biến động lớn về dân chủ hóa trên thế giới hay khu vực tác động đến Việt Nam).

Diễn giả đề ra một chiến thuật khai thác các nhân tố để thúc đẩy tiến trình chuyển đổi gọi là trong “nống” ngoài “kéo” vì tất cả các nhân tố này biến động theo thời gian (có thể tăng hay giảm). Các lực lượng trong nước phải nỗ lực hết sức để “nống” (làm giãn) không gian chính trị hợp pháp và kết hợp với các áp lực quốc tế kéo từ bên ngoài để cùng mở rộng toàn bộ không gian chính trị. Kết hợp khéo

chiến thuật trong “nống” ngoài “kéo” thì có thể đưa đến ba kịch bản sau đây:

- Kịch bản chuyển đổi do những người đương chức dẫn dắt (cách mạng từ trên hay cải cách từ dưới). Kich bản có thể xảy ra tình huống đột xuất (khủng hoảng, sự thay đổi ở bên ngoài) và dưới áp lực từ bên trong, một số người đương chức có thể thấy phải thay đổi nếu không muốn bị sụp đổ, họ có thể chủ động loại những kẻ bảo thủ để khởi xướng và tìm cách dẫn dắt sự chuyển đổi vì chính lợi ích của họ.

- Kịch bản cải cách qua đoạn tuyệt, xảy ra qua những biến động lớn và chế độ Cộng sản trên bờ vực sụp đổ. Kịch bản này có lẽ còn ít khả năng. Tuy vậy xác suất của kịch bản này cũng không bằng không (không phải là bất khả thi) và ta không được coi thường mà nên chuẩn bị để sẵn sàng chớp lấy.

- Kịch bản thương thuyết hay giao dịch là kịch bản chuyển đổi mà cả những người đương quyền lẫn nhân dân (đối lập) đều điều chỉnh, cả hai bên đều chủ động thương lượng, đàm phán nhằm tạo dựng các định chế cơ bản của dân chủ bằng cách đối mặt chân thành với xung đột ăn sâu trong xã hội.

Theo Ts. Nguyễn Quang A, trong số 3,6 triệu đảng viên ĐCS VN hiện nay đa số muốn dân chủ hóa, con số những người cố thủ bám quyền lực chắc không nhiều. Nếu tính mỗi đảng viên ĐCSVN có 3 người thân (vợ, chồng, con cái,..) thì số người liên quan cỡ 11 triệu người! Không thể không tính đến họ. Những người mong muốn dân chủ thực sự chắc chắn phải thấm nhuần tư tưởng khoan dung, hòa giải và tôn trọng ý kiến thiểu số dẫu là ý kiến Cộng sản. Cho nên tìm cách thuyết phục họ, gây áp lực và sức ép để buộc họ cùng thương lượng cho một sự chuyển đổi ôn hòa, văn minh, giữ được sự ổn định và đỡ tốn kém cho đất nước. Kịch bản này diễn ra nhanh hay chậm là ở chính chúng ta và tất nhiên cũng phụ thuộc vào các nhóm đương chức. Việc dùng mọi cách tiếp cận

Số 225 Trang 23

Page 24: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

để gây áp lực, để vận động họ là một việc quan trọng.

Kết luận thuyết trình, diễn giả nhắc nhở dân chủ hóa là một quá trình gay go, gian khổ và kéo dài, không thể vội vàng. Và sự tìm hiểu về quá trình này, rút ra những bài học chuyển đổi dân chủ ở các nước độc tài, độc đảng (để dùng hay để tránh), chuẩn bị các phương án khác nhau cho bản thân sự chuyển đổi và sự củng cố dân chủ trong tương lai là bổ ích và quan trọng và nên làm.

Qua phần thảo luận, cử tọa và diễn giả đã trao đổi ý kiến tập trung vào ba vấn đề : Chiến thuật “Trong nống ngoài kéo”; khả năng chuyển đổi và những kịch bản chuyển đổi khả thi. Cuộc hội thảo kéo dài từ 16:30 đến 20:30 đã diễn ra sôi nổi, hào hứng. Trước khi chấm dứt, Ts. Dương Hồng Ân cám ơn Ts. Nguyễn Quang A đã không quản ngại đến gặp gỡ cộng đồng Việt Nam tại vùng Stuttgart và nhờ Ts. Nguyễn Quang A chuyển lời chào đoàn kết đến phong trào dân chủ hóa trong nước. Là một thành phần của phong trào dân chủ hóa Việt Nam, Diễn đàn Việt Nam 21 luôn tham gia và hỗ trợ mọi nỗ lực chuyển hóa độc tài sang dân chủ trong tinh thần ôn hòa.XÃ HỘI DÂN SỰ VÀ ‘ĐẢNG VẬN’

Mỗi người, tùy theo quan điểm và sự lựa chọn cá nhân, có thể tham dự vào quá trình ‘chuẩn bị’ cho sự chuyển hóa dân chủ ở Việt Nam với một cách tiếp cận phù hợp.

Tiến sĩ Nguyễn Quang A và nhóm của ông thiên về xu hướng phát triển xã hội dân sự, nâng cao dân trí, thực thi dân quyền. Ông cũng là một trong những người khởi xướng Diễn đàn Dân sự và là một trong những đại diện của trường phái này.

Thực ra các tổ chức xã hội dân sự đã hình thành từ nhiều năm nay ở Việt Nam và âm thầm hoạt động. Một số tổ chức trong đó đã đóng góp hữu hiệu vào việc cải thiện dân sinh, thậm chí điều chỉnh hay thay đổi một số chính sách của nhà nước. Theo thống kê từ bài thuyết trình, có tới hơn chục ngàn tổ chức dân sự trong cả nước, nhưng trong đó, khoảng 25 tổ chức mới hình

thành trong vài năm gần đây theo hơi hướng dân chủ luôn nằm trong tầm ngắm của chính quyền. Có thể kể tới Hội Anh Em Dân Chủ, Diễn Đàn Xã Hội Dân Sự, Phụ Nữ Nhân Quyền, Văn Đoàn Độc Lập, Nhà Báo Độc Lập, Blogger VN v.v…

Về chủ trương thực hiện dân quyền, tiến sĩ Nguyễn Quang A nhấn mạnh phải làm cho người dân biết các quyền của mình và cứ thế mà thực hiện, không cần phải xin phép, thông qua ai. Và tiến tới trong tương lai, cứ nhà nước có hội gì, chúng ta có hội đó, cạnh tranh với nhau.

Cũng trong phần thảo luận, liên quan tới các kịch bản dân chủ hóa cho Việt Nam, tiến sĩ Quang A cho biết, ông không ủng hộ các hình thức bạo lực, nhưng thừa nhận rằng, ngay cả hình thức này cũng có tác dụng nhất định của nó trong việc thúc đẩy dân chủ ở Việt Nam.

Song song với việc thúc đẩy xã hội dân sự, ông đưa ra khái niệm ‘đảng vận’. Bằng phương thức này, ông hy vọng ở sự chuyển biến của các đảng viên, nhất là các quan chức cấp cao, nhằm thúc đẩy dân chủ theo kịch bản thứ nhất – từ trên xuống. Trả lời câu hỏi liên quan tới chuyện ‘đảng vận’, diễn giả cho biết, nhóm của ông đã ‘đánh tiếng’ với chính quyền ít nhất từ 3 năm nay, ‘khích’ họ thay đổi theo chiều hướng dân chủ để có lợi cho dân, cho nước và đi vào lịch sử như những ‘nhà cải cách’.

Trích Đàn Chim Việt, TS Nguyễn Quang A và kịch bản dân chủ hóa Việt Nam.

Đó là hệ thống thần kinh mới, vừa được Giáo sư Ngô Bảo Châu, một nhà khoa học của Việt Nam tìm ra sau khi ông Vũ Đức Đam, trên cương vị Phó thủ tướng ký thế cho Thủ tướng chính phủ quyết định chấp thuận cho UBND thành phố Sơn La kinh phí 1.400 tỷ để xây dựng tượng đài Hồ Chí Minh trong thành phố.

GS Ngô Bảo Châu viết trên Facebook của ông: “Trẻ con ăn không đủ no, áo không đủ ấm, sinh hoạt như lũ thú hoang, mà bỏ ra 1400 tỷ để xây tượng đài thì hoặc là khốn nạn, hoặc là thần kinh”.

Rõ ràng là GS Châu chơi chữ. Không thể nào một ông Phó Thủ

tướng lại mắc bệnh thần kinh, có nghĩa là tâm thần không bình thường, ký những quyết định đi ngược lại với nhân văn, với đạo lý dân tộc. Ông chỉ có thể “khốn nạn” trong ý thức. Ông không xem trẻ em lê lết trong các mái trường không thua chuồng trại súc vật đầy dẫy tại các tỉnh biên giới mà Sơn La là một điển hình của sự nghèo túng cùng cực. Ông không hề nghĩ tới hàng chục ngàn hộ thiếu ăn quanh năm và đối với họ chỉ cần đủ ăn đã là hạnh phúc. Đối với họ Hồ Chí Minh chỉ là một cục đá được dẽo gọt chỉ để đứng nhìn sự thống khổ, kiệt quệ của họ, những người quanh năm không biết tới một mẩu thịt là gì.

Họ túng đói và lê lết như những con thú hoang trong khi chính phủ của ông Vũ Đức Đam đang phải đối phó với nợ công, phải ăn xin tứ phương từ Mỹ với miếng bánh TPP, từ Trung Quốc với những khoản vay thắt cổ, từ Nhật với ODA dễ nuốt và ngay cả từ Việt kiều hải ngoại với câu chữ không biết hổ thẹn là gì, lại bỏ ra 1.400 tỷ xây một hình tượng đang mục nát trong trái tim quần chúng.

Với những sự thật không thể chối cãi ấy, câu hỏi đặt ra là tại sao chính phủ lại tiếp tục ký những quyết định trái với lòng dân, trái với lương tri của con người mà bất cứ một chính phủ, một nhà độc tài nào cũng đều tránh né?

Chỉ có thể xem đó là những thái độ khốn nạn. Sự khốn nạn lâu ngày thành nếp nghĩ, thành cách hành xử quen thuộc. Việc coi thường luân thường đạo lý trong huyết quản đã tạo nên một loại gene mới trong cơ chế Cộng sản. Loại gene ấy biến thành hệ thần kinh chủ đạo, từ tư duy cho tới phản ứng, nó nằm song song với các hệ thần kinh khác như buồn, vui, giận, ghét… hệ thần kinh khốn nạn chỉ khác ở chỗ, nó tự đứng riêng và tự đánh bóng hay tôn tạo chính mình. Nó phản ứng với hệ thần kinh bình thường một cách bất bình thường. Khi nhân dân đói, nó cho là nhân dân đủ ăn và GDP của họ ngày một cao hơn. Khi trẻ em thiếu trường, thiếu lớp, nó cho đấy

Số 225 Trang 24

Page 25: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong tổng thể phát triển của đất nước. Khi người dân phản ứng vì bị đẩy vào đường cùng, nó cho là sự xúi giục của bọn phản động và phản ứng của nó không kém bất cứ cách hành xử côn đồ nào.

Thần kinh khốn nạn tự nghĩ ra những kịch bản chỉ có trong giấc mơ của những kẻ sở hữu nó. Nhân dân vẫn yêu thương Hồ chủ tịch và họ có nhu cầu nhìn tượng của ông thay cơm. Nhân dân hãnh diện khẳng định ông là ánh sáng dẫn họ trên con đường… vạn dặm! Nhân dân sáng suốt tin rằng ông là ngôi sao không hề tắt và có ông thì người dân sẽ thấy đời đáng sống biết dường nào.

Một trong những người sở hữu thần kinh khốn nạn, Trần Bảo Quyến, Phó Giám đốc Sở Văn hóa-Thể thao-Du lịch tỉnh Sơn La cả quyết rằng: “Sau khi xây dựng tượng đài, Sơn La sẽ có cơ hội quảng bá về du lịch. Đây sẽ là điểm đến thú vị cho người dân tới tham quan và tìm hiểu về lịch sử Tây Bắc nói chung và Sơn La nói riêng. Hiện Sở cũng đang nâng cấp nhà tù Sơn La và một số địa danh văn hóa khác”.

Nếu chú ý, người dân sẽ lo sợ vô cùng khi tượng đài được xây dựng song song với việc nâng cấp nhà tù. Tham quan hay vào đó nằm nếu chống đối đề án thì có gì khác nhau?

Trần Bảo Quyến cho rằng: “Đã là tình cảm của nhân dân Tây Bắc không thể cân đong đo đếm được. Do đó, cá nhân nào nói lãng phí là chưa đúng”.

Đúng, nó không hề là một đề án lãng phí. Nó không lãng phí mà là phá hoại. Phá hoại tới tận đáy cái nền của nhân bản. Tiêu diệt những gì ít ỏi còn lại trong lòng người dân đối với hình ảnh Hồ Chí Minh. Người miền núi vốn không được học hành tử tế, họ chỉ biết ông Hồ là người cha già dân tộc theo tuyên truyền của bộ máy Đảng. Sau gần

một thế kỷ người cha ấy chia cho đám con ruột là quan lại triều đình xây dựng những công trình để tư túi trên các đề án khốn nạn. Chỉ cần thông minh một chút là họ biết mình bị bóc lột, bị chà đạp tới xương khi con cái họ quần không có mà mặc, gia đình họ không có gạo đủ ăn phải lê lết trên những con ruộng bậc thang, đẹp thì có đẹp nhưng leo trèo trên ấy để kiếm từng hạt lúa thì người Kinh đã bỏ chạy từ xưa.

Chỉ tiếc một điều: đồng bào miền Tây Bắc không mấy người có hệ thần kinh khốn nạn như quan đầu tỉnh Trần Bảo Quyến và do đó họ không thể tự bào chữa cho mình lý do họ quá yêu bác Hồ nên nhà nước cần phải dựng tượng của ông cho họ ngắm thay cơm.

Con cá gỗ còn tạm dùng để đánh lừa mình chứ tượng ông Hồ to quá mà lại làm bằng đá thì làm sao đem vào mâm cơm của họ để mà chấm, mà mút cho chén bắp trong bữa ăn thường nhật đậm đà hơn một chút?

1.400 tỷ xây tượng đài tại Sơn La sẽ bằng những gì?

- 140 khu vui chơi thiếu nhi.- 280 trường tiểu học cấp huyện.- 9.300 cầu treo dân sinh miền núi.- 17.000 nhà tình nghĩa.- 400.000 bộ giáo khoa 12 năm học.- 23.000 ca mổ tim cho trẻ dưới 6 tuổi.- 5 tỉnh miền núi cải tạo giao thông.- 2.000.000 liều vaccine 6 trong 1

(Theo Internet)Năm 1999, việc Trần Trường treo

ảnh Hồ Chí Minh và cờ đỏ sao vàng trong tiệm băng nhạc của y đã đưa đến một cuộc biểu tình phản đối dữ dội của những người tỵ nạn Cộng sản tại Nam California kéo dài 52 ngày đêm ròng rã. Trần Trường nghĩ rằng hành động của y đáng để cho Việt Cộng mang ơn, nhưng sự thật đây là một chuyện trắc nghiệm, gây hậu quả không ai lường trước được và lòng căm thù Hồ Chí Minh và đảng Cộng sản bộc phát, dâng cao.

Vào đầu Tháng Tám năm nay, chính quyền tỉnh Sơn La vừa tuyên bố sẽ xây tượng đài Hồ Chí Minh 1,400 tỷ tại đây. Chuyện chưa biết sẽ ra sao, nhưng từ ngày Sơn La có

quyết định này, cả nước, và đồng bào hải ngoại không ngớt lên tiếng chê bai, chửi rủa hết lời. Hình ảnh xấu xa của Hồ Chí Minh và bọn cầm quyền vô lại, lại được đưa ra làm mục tiêu cho quần chúng ném đá, trát bùn. Phải chăng đây cũng là một lần trắc nghiệm nữa về hình ảnh của “Bác?”

Bọn bồi bút và ngay cả “chính Bác” (CB) vẫn thường tranh nhau viết phiạ về cuộc đời thanh liêm, đơn giản của “Bác.” Tiêu biểu nhất là chuyện “đôi dép râu.” Trong thời gian kháng chiến, mà sau ngày trở về Hà Nội, “Bác” vẫn đi đôi dép cao su đã mòn vẹt, “bảo vệ” đề nghị với “Bác” mua một đôi dép mới để thay, nhưng “Bác” gạt đi cho là lãng phí! Anh em “bảo vệ” liền tráo một đôi dép khác, không mới để “Bác” khó nhận ra, nhưng còn tươm tất. Nhưng cuối cùng “Bác” cũng biết, và nằng nặc đòi bảo vệ trả lại đôi dép cũ cho “Bác!”

Trong thư gửi báo Vệ Quốc Quân vào Tháng Ba, 1947, “Bác” có câu: “Tuyệt đối không đem của công dùng vào việc tư, không động đến cái kim sợi chỉ của dân; khi đến đóng, lúc kéo đi, phải giữ gìn nhà, vườn của dân cho sạch sẽ; mua bán phải công bình, mượn cái gì phải trả tử tế, hỏng cái gì phải bồi thường.”

Chuyện này, đám con cháu “Bác” chuyên làm ngược lại.

Trong di chúc trước khi “bước sang từ trần,” “Bác” đã dặn phải thiêu xác và rải tro đi khắp nước, tuy nhiên chúng nó không chịu thiêu “Bác” mà rình rang xây lăng mộ như các bậc vua chúa thời xưa. Số tiền tốn kém cho lăng này không bao giờ được tiết lộ, nhưng chỉ việc phải nhờ chuyên viên ướp xác LX, lăng chống được bom đạn, địa chấn, được xây dựng bằng đủ các thứ gỗ, đá, cây trồng quý giá vận chuyển từ khắp các địa phương trg nước, trong lúc còn chiến tranh thì tổn phí phải nói là khg nhỏ.

Xây lăng xong, phải nghĩ đến việc bảo vệ lăng. Để bảo vệ lăng “Bác” một đơn vị quân đội được đặt tên là Đoàn 969 với quân số của một sư đoàn (10,000 người) do nhân dân đóng thuế nuôi, chỉ dùng cho mỗi việc bảo vệ một các xác khô. Bảo vệ là đúng, vì chúng ta còn nhớ, vào ngày 03-02-2014, bốn thành viên của Pháp Luân Công đã mang búa tạ vào để đập bể lăng “Bác.”

Về chuyện “không động đến cái kim sợi chỉ của dân; …mua bán phải công bình, mượn cái gì phải trả tử tế, hỏng cái gì phải bồi thường” như lời “Bác” dạy thì chúng không thèm “động đến cái kim sợi chỉ của dân” nhưng tham ô, cướp đất, đuổi nhà,

Số 225 Trang 25

Page 26: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

làm giàu trên chuyện tham ô, hối lộ khiến cho đảng càng ngày càng giàu mà dân mỗi năm mỗi đói.

Câu kinh nhật tụng của bọn tham ô vận dụng để xây tượng “Bác” là “nhằm đáp ứng nguyện vọng và tình cảm” của đồng bào các dân tộc, trong khi thật sự nguyện vọng của đồng bào xứ này là cầu cho có bữa cơm no, có trường cho trẻ em học đàng hoàng và đến trường khỏi đu dây “biệt kích!” Trong khi nguyện vọng của chính quyền là muốn có thêm tiền bỏ túi.

Chúng ta khó tưởng tượng ra là hiện nay trên cả nước đã có 134 tượng đài “Bác” xây dựng trong khuôn viên trụ sở cơ quan, đơn vị, trong đó có tới 45 tượng “Bác” với bộ đội Biên phòng và “Bác” đứng ngồi tại các quảng trường là 31 cái. Như vậy cũng chưa đủ, hiện nay chúng còn muốn xây thêm 58 tượng đài “Bác” nữa, theo đề nghị ở các tỉnh đủ loại như “Bác” đứng vẫy tay chào, “Bác” ngồi đọc sách, “Bác” với các cháu thiếu nhi, “Bác” với đồng bào dân tộc… Đại khái là sẽ có tượng đài “Bác” với thanh niên xung phong ở tỉnh Bắc Kạn; tượng “Bác” với nông dân ở Thái Bình; tượng “Bác” và bố “Bác” tại Bình Định… Các tỉnh được hưởng “xái” xây tượng đài là Bắc Kạn, Bắc Ninh, Bình Định, Đà Nẵng, Điện Biên, Hải Phòng, Hải Dương, Kiên Giang, Q. Bình, Q. Trị, Sơn La, Thái Bình, Thái Nguyên, Vĩnh Phúc.

Ngay tại Tòa Đô chánh cũ ở Sài Gòn trước đây đã xây tượng “Bác” ngồi đọc sách, có lẽ ngồi lâu sợ “Bác” đau lưng, không tiếc tiền của dân, CS đập đi và thay vào đó là bức tượng “Bác” đứng, lại khánh thành tưng bừng, có các em chân dài múa may trước mặt “Bác.” Các tỉnh tranh nhau để được xây tượng “Bác.” Bắc Ninh nói: “Tỉnh có vinh dự đón Bác 18 lần, vậy mà chưa có tượng đài nào!” Hải Phòng cũng khiếu nại muốn dựng tượng Bác vì “Bác” đã chín lần về thăm Hải Phòng. Như vậy rồi đây, tượng “Bác” sẽ lềnh khênh, ra ngõ là “gặp anh… Hồ!” Sẽ có tượng “Bác” ở làng Sen, nơi Bác sinh ra; ở Pắc Bó nơi “Bác” tắm suối và gặp mẹ của Nông Đức Mạnh; ở số 66 Hàng Bông Nhuộm, nơi xảy ra mối tình “Bác” với Nông Thị Xuân; ở Phan Thiết, nơi “Bác” đi qua, ở bến Nhà Rồng nơi “Bác” lên tàu… Ôi làm sao kể xiết

những dấu chân của “Bác” để lại!Việt Nam sẽ điên đầu với những

tượng đài! Với chủ trương tôn sùng cá nhân, tượng đài các quốc gia CSn mọc lên như nấm sau cơn mưa. Từ Lenin, Stalin, cho đến Mao Trạch Đông, cha con nhà họ Kim II-sung, Kim Jong-il, và Hồ Chí Minh. Cũng theo thứ tự như thế, lần lượt các chế độ Cộng sản tàn lụi trên trái đất, sẽ chôn vùi theo các tượng đài.

Những năm gần đây, thế giới đã muốn xóa bỏ dấu tích của quá khứ Cộng sản. Năm 1991, sau khi Liên Xô sụp đổ một thời gian, hàng ngàn người tụ tập ở quảng trường Dushanbe (thủ đô của Tajikistan), kéo sập tượng Lenin. Năm 1994, chính quyền Hungary đã quyết định hạ tượng Karl Marx ở khuôn viên đại học Corvinus, và ở khắp nơi các tượng đài Lenin, Stalin đều đã bị phá bỏ.

Cuối năm 2012, Mông Cổ đã cho dỡ bỏ bức tượng Lenin cuối cùng khỏi thủ đô Ulan-Bator. Tháng 08-2013, tượng Lenin ở Kiev đã bị giật sập, khởi đầu từ đó, tượng của Lenin trở thành mục tiêu phá bỏ tại các thành phố Ukraina khác như Zhytomyr, Boyarka, Slavuta, Bila Tserkva, Khmelnitsky và Bila Tservka.

Trong khi ở VN, ông Lenin của nước Nga vẫn còn đứng ở vườn hoa nước mình! Ngày nay Stalingrad đã trở lại với Volgograd, Leningrad đã trả lại cái tên cũ là Saint Petersburg.

Thành phố HCM ngày trở lại tên Sài Gòn là lúc dân chúng VN “ai có súng dùng súng, ai có gươm dùng gươm, không có gươm thì dùng cuốc, thuổng, gậy gộc…” chúng ta kéo nhau đi đập nát những tượng đài…

Nỗi nhục của tượng đài không phải là lúc bị lật đổ, mà cả lúc được dựng lên trong nỗi ta oán của quần chúng. Đó cũng là một lối tiêu xài hoang phí của đám cầm quyền trên nỗi lầm than, cơ cực của người dân sống quanh tượng đài.

Thần kinh khốn nạnBlogger Nguyễn Tường Thụy ghi

lại từ trang mạng của cơ quan tuyên giáo đảng Cộng sản Việt Nam rằng hiện ở Việt Nam có 158 tượng chủ tịch Hồ Chí Minh, và từ đây cho đến năm 2030 chính phủ Việt Nam sẽ cho xây cất thêm 58 tượng ông Hồ Chí Minh nữa.

Tượng đầu tiên trong số 58 tượng này chính là nằm trong công trình

quảng trường của tỉnh Sơn La với kinh phí dự trù là 1.400 tỉ đồng.

Thông tin về bức tượng tốn kém này làm nổ tung truyền thông Việt Nam, không chỉ từ giới blogger độc lập mà cả từ truyền thông chính thống của nhà nước.

Câu bình luận đầy giận dữ của giáo sư Toán học Ngô Bảo Châu được loan truyền trên không gian blog theo tốc độ của ánh sáng: “Trẻ con ăn không đủ no, áo không đủ ấm, sinh hoạt như lũ thú hoang, mà bỏ ra 1400 tỷ để xây tượng đài thì hoặc là khốn nạn, hoặc là thần kinh”.

Tác giả Bạch Cúc cũng chia sẻ sự phẫn nộ trên trang Bauxite VN: “Tôi không hiểu tại sao đến giờ phút này người ta vẫn còn có thể trâng tráo và tàn nhẫn trên nỗi thống khổ của đồng bào mình đến vậy? Thay vì phung phí tiền thuế của dân để xây dựng những tượng đài xa hoa vô tích sự, thì sao người ta không xây dựng trường học, bệnh viện, triển khai những chính sách giúp dân an cư lập nghiệp, giảm thiểu số người buôn gánh bán bưng; người già, người khuyết tật đơn độc được vào nhà an dưỡng chứ không phải là lê la ngoài đường mưu sinh vất vả với xấp vé số!”

Tác giả Võ Xuân Sơn viết trên trang của mình với một giọng văn gần như ngơ ngác, ông hỏi rằng tại sao chuyện món nợ công khổng lồ đang treo lơ lửng trên đầu quốc gia, bao nhiêu người dân đang sống dưới mức nghèo khổ, ăn cơm không thịt,… mà người ta lại bỏ 1400 tỉ để xây tượng đài?

Theo blogger Nguyễn Tường Thụy thì nếu so sánh với số tiền mà nhóm NO-U, một nhóm dân sự độc lập tại Việt Nam, dùng để xây dựng lớp học cho trẻ em nghèo trên vùng núi tỉnh Yên Bái thì số vốn mà tỉnh Sơn La dùng để xây tượng ông Hồ Chí Minh có thể dùng để xây được 14 nghìn lớp học như thế.

Blogger nhà văn Phạm Đình Trọng viết bài Hãy dừng ngay những tượng đài tham nhũng. Sau khi liệt kê những công trình tượng đài tiền tỉ khác đã làm xong như Bà mẹ Việt Nam anh hùng tại Quảng Nam, Văn miếu Khổng Tử tại Vĩnh phúc,… Ông viết: Chính quyền với những cá nhân từ cấp thấp đến cấp cao dấm dúi tham nhũng, không ai bảo được ai, không ai trị được ai. Đến nay chính quyền tham nhũng đó đã tiến tới tập thể công khai tham nhũng bằng việc ném hàng trăm, hàng ngàn tỉ tiền thuế mồ hôi nước mắt của dân vào những công trình không những vô bổ mà còn phản văn hóa nhân loại, phản đạo lí

Số 225 Trang 26

Page 27: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

dân tộc, phản cả sự trung thực của lịch sử đất nước. Tiền đầu tư công trình càng lớn thì tiền lại quả để những người có chức, có quyền chia nhau càng lớn.

Nói về câu tuyên bố của giáo sư Ngô Bảo Châu, blogger Cánh Cò viết rằng ông đã tìm ra một loại hệ thống thần kinh mới mang tên Thần kinh khốn nạn.

Người đặt bút ký quyết định cho tỉnh Sơn La xây dựng bức tượng tiền tỉ của ông Hồ Chí Minh là Phó thủ tướng Vũ Đức Đam.

Cánh Cò bình luận về ông Đam dựa trên câu nói của giáo sư Ngô Bảo Châu: Rõ ràng là GS Châu chơi chữ. Không thể nào một ông Phó Thủ tướng lại mắc bệnh thần kinh, có nghĩa là tâm thần không bình thường, ký những quyết định đi ngược lại với nhân văn, với đạo lý dân tộc. Ông chỉ có thể "khốn nạn" trong ý thức. Ông không xem trẻ em lê lết trong các mái trường không thua chuồng trại súc vật đầy dẫy tại các tỉnh biên giới mà Sơn La là một điển hình của sự nghèo túng cùng cực. Ông không hề nghĩ tới hàng chục ngàn hộ thiếu ăn quanh năm và đối với họ chỉ cần đủ ăn đã là hạnh phúc. Đối với họ Hồ Chí Minh chỉ là một cục đá được đẽo gọt chỉ để đứng nhìn sự thống khổ, kiệt quệ của họ, những người quanh năm không biết tới một mẩu thịt là gì.

Cánh Cò cho rằng loại thần kinh này đã nằm trong cơ cấu di truyền của hệ thống Cộng sản, và những người Cộng sản có loại thần kinh này tưởng tượng ra rằng người dân đang đói rách có thể ngắm tượng ông Hồ Chí Minh, người được tuyên truyền là cha già dân tộc, để thay cơm.

Còn một chút nàyCánh Cò kết luận rằng dự án bức

tượng ngàn tỉ này không phải chỉ là sự lãng phí mà còn là sự phá hoại, phá hoại những tình cảm cuối cùng của người dân miền núi chất phác dành cho ông Hồ Chí Minh. Tình cảm đó được blogger Hiệu Minh ghi nhận như sau: Hình ảnh cụ Hồ trong phần đông dân chúng là một người giản dị, sống có đạo đức và chẳng có chút gì cho riêng mình. Dù là tuyên truyền thì hãy để hình ảnh đẹp ấy sống mãi trong trái tim thế hệ sau.

Những người hay rao giảng trên bục về đạo đức Hồ Chí Minh không tham ô, trộm cắp, độc ác với đồng chí, thì Hồ Chí Minh sẽ muôn đời sống mãi mà không cần đến tượng đài và đền chùa, hao phí tiền bạc của người nghèo, hay những câu khẩu hiệu giăng đầy giữa phố đông người.

Nhưng có những người không

đồng ý với hình ảnh một ông Hồ Chí Minh giản dị. Họ cho rằng ông chẳng giản dị chút nào vì thuở sinh thời ông cũng đã để cho mọi người ca ngợi ông hết lời, dán hình ảnh ông khắp nơi, và thậm chí là ông viết sách ca ngợi chính ông nữa.

Trên blog của nhà văn Đào Hiếu, một tác giả khác viết một cách mỉa mai về cái gọi là tình cảm của đồng bào nghèo miền núi tỉnh Sơn La đối với việc xây tượng đài ông Hồ Chí Minh: Thấy bảo bà con trên đó mong lắm. Mong ngày mong đêm, muốn có cấy tượng đài rõ hoành tráng, với tượng Bác Hồ cao to lồng lộng, để dân khắp tỉnh cứ mỗi cuối tuần thì kéo nhau đến, đem mỳ luộc, bắp nướng ra ăn rồi ngắm cho thỏa nỗi ước ao. Có mưa to, gió lớn, lũ ống lũ quét chi cũng hổng quản. Nhà cửa tạm bợ, trường lớp xụp xụp cũng không răng. Trẻ em cởi truồng đến coi cũng cứ thích. Vì rứa nên bà con mới kiến nghị với đảng bộ và chính quyền trên đó lâu rồi. Đồng chí bí thơ hay chủ tịch tỉnh đó nói rứa. Nguyện vọng bà con, chớ có phải các đòng chí lãnh đạo phịa ra mô.

Những dòng chữ mỉa mai này dường như là để trả lời cho một tuyên bố của một vị phó chủ tịch hiệp hội qui hoạch và phát triển đô thị Việt Nam, Tiến sĩ Đào Ngọc Nghiêm. Ông Nghiêm nói rằng không thể nói rằng vì đói nên phải mua cơm trước, và tượng đài sẽ là động lực cho sự phát triển (sic.)

Cũng phải ghi nhận rằng có người cũng ủng hộ câu nói của ông Nghiêm, họ nói rằng tượng đài sẽ thu hút khách du lịch đến để tham quan thắng cảnh.

Cuộc chiến tuyên truyềnBlogger Người Buôn Gió lại nhìn

câu chuyện dựng tượng ông Hồ Chí Minh ở Tây bắc từ một góc độ khác. Theo ông Tây bắc vốn là nơi có sự đa dạng về sắc tộc và tín ngưỡng, đồng thời cũng là nơi mà Tinh lành và Thiên chúa giáo phát triển mạnh mẽ trong thời gian gần đây, và điều này đã làm cho những người Cộng sản lo sợ, và hình tượng ông Hồ Chí Minh được đưa vào vùng này như là một vũ khí tinh thần chống lại tôn giáo và tín ngưỡng,… Tuy nhiên Người Buôn Gió nhận xét:

Không có ý xúc phạm vong linh của ông HCM. Nhưng sự thực là ở nơi nào tượng đài của ông xuất hiện, hình ảnh của ông được quảng bá, tư tưởng của ông được truyền tụng ca ngợi, ở đó đạo đức đều băng hoại. Đây hoàn toàn không phải lỗi của ông mà do những kẻ lợi dụng biến ông

thành một phương tiện chiến tranh tôn giáo, tín ngưỡng. Biến ông thành công cụ, vũ khí để xâm lược tư tưởng. Để đè bẹp, lấn át tôn giáo khác trong tâm trí người dân. Nhằm mục đích làm bền vững sự cai trị của mình bằng thủ đoạn.

Nhưng mấy ai nhìn thấy tượng đài HCM là công cụ, vũ khí của ĐCSVN dựng lên để làm biến dạng bản sắc dân tộc của người miền núi.

Điều đó còn đáng phẫn nộ hơn. Sự huỷ hoại văn hoá, xâm chiếm tín ngưỡng, tôn giáo sẽ làm băng hoại nền tảng đạo đức con người. Khi đã mất đi bản sắc truyền thống, thay thế vào đó bằng một hình tượng nhất thời, cả dân tộc ấy sẽ chả còn gì là con người nữa. 1400 tỷ là con số lớn, nó sẽ còn lớn hơn nữa khi hàng năm phải vặn óc ra tổ chức những sự kiện để nhồi nhét hình tượng HCM tiếp tục vào đầu dân tộc Tây bắc qua cái sân khấu khu tượng đài này. Người Buôn Gió hỏi rằng cần bao nhiêu tiền để sau này khôi phục bản sắc văn hóa của người miền núi Tây bắc?

Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn cũng thấy rằng chiến dịch xây tượng đài ông Hồ Chí Minh là một phần của cuộc chiến tranh tuyên truyền của đảng CS, nhưng nhận xét của ông có phần mềm mỏng hơn: Tôi nghĩ tượng đài là một phương tiện tuyên truyền. Trong một thể chế toàn trị, người đứng đầu đảng hay Nhà nước (hay nói chung là lãnh tụ) là hiện thân của chế độ; yêu thương lãnh tụ cũng là yêu thương chế độ toàn trị. Để làm cho quần chúng yêu thương lãnh tụ, cần phải kiểm soát trái tim và đầu óc của họ. Việc kiểm soát phải qua bộ máy tuyên truyền. Mà, một phương tiện tuyên truyền hữu hiệu là kích thích thị giác, làm cho đám đông nhất trí với lí tưởng của nhà cầm quyền. Do đó, xây tượng đài lãnh tụ là một chiến lược rất “nhân văn” để kiểm soát tâm và trí của quần chúng.

Ông cũng nhận xét rằng không chỉ các quốc gia Cộng sản mà các quốc gia độc tài tân thời cũng ham thích tượng đài lãnh tụ như là Irak thời ông Saddam, rồi các quốc gia Trung Phi hay Trung Á. Giáo sư Tuấn so sánh với sự tuyên truyền cho các nhà chính trị ở các quốc gia tư bản, và ông thấy rằng họ cũng có xây tượng đài nhưng ít tốn kém, và cái chính là họ cần sự thuyết phục chứ không phải kiểm soát tâm trí của dân chúng.

Giáo sư Tuấn còn có một nhận xét là nhiều bức tượng anh hùng dân tộc ngày xưa được xây dựng dưới thời Việt Nam Cộng hòa trước năm 1975 đã được thay thế bằng ông Hồ Chí

Số 225 Trang 27

Page 28: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Minh và các đồng chí của ông. Nhưng điều quan trọng nhất về các tượng đài xã hội chủ nghĩa là tính chất vô hồn của nó: Các nhân vật trong tượng đài XHCN thì thường được cho mập ú (không giống người Việt), lực lưỡng (như ông Tây), tay lúc nào cũng giơ cao, có khi tay cầm búa hoặc lưỡi liềm (rất ghê), có khi tay nắm lại như sắp đánh lộn, có khi tay mang súng trông rất hung dữ như sắp bắn ai, mặt thì lúc nào cũng vênh váo, v.v... Tóm lại, những bức tượng đó chẳng giống thần thái của người Việt chút nào cả.

Ông viết thêm là cái cánh tay giơ

lên của ông Hồ Chí Minh ở Việt Nam không khác gì cả cánh tay ông Mao Trạch Đông bên Trung quốc, hay ông Kim Nhật Thành bên Bắc Triều tiên.

Sắc sắc không khôngKhông rõ là cuộc chiến tuyên

truyền bằng tượng đài của đảng CSVN hay Trung quốc, hay Bắc Triều tiên có thành hay không, nhưng nhiều tượng đài lãnh tụ Cộng sản đã bị kéo sập sau khi chủ nghĩa này bị thất bại ở châu Âu. Blogger Kinh Thư viết rằng: Các tượng đài to lớn hoành tráng xa xỉ được xây dựng nhiều chừng nào thì cái tư duy lụn bại và dấu hiệu nhũng lạm ngày càng phình to không thể che giấu được chừng đó.

Cứ để thế đi, phản bác làm gì. Càng nhiều tượng đài chừng nào, thì thể chế đó càng mau xuống hố chừng đó. Khỏi nhọc công.

Một tác giả lại so sánh cảnh hỗn loạn xây đền chùa thời Phật giáo mạt kỳ và cảnh người CS xây dựng tượng ông HCM bằng hai khái niệm Vô tướng của đạo Phật và Hữu tướng của chủ nghĩa CS: “Chùa nhiều, Phật lớn, không sư đạo. Đảng mạnh, Bác to, chẳng đảng viên”. Một người khác thì mượn câu nói của người xưa để cảnh báo: “Trăm năm bia đá cũng mòn. Ngàn năm bia miệng vẫn còn

trơ trơ!”

công nhân lập nên gọi là nghiệp đoàn độc lập. Ở Việt Nam cũng đã có những nguồn thông tin về nghiệp đoàn, và tại sao lại phải có nghiệp đoàn độc lập. Xã hội bắt đầu biết nhiều về nghiệp đoàn. Về sự khả thi để thành lập nghiệp đoàn độc lập thì Minh Hạnh nghĩ là tương lai của Việt Nam sẽ có, nhưng nó không phải là những bước đi đơn giản.”

Thực trạng côngđoàn hiện nayÔng Nguyễn Thiện Nhân tiếp lời

khi mô tả thực chất của hệ thống

công đoàn do nhà nước Việt Nam hiện nay quản lý: “Công đoàn nhà nước hiện nay thực chất là một tổ chức chính trị của đảng Cộng sản Việt Nam. Nó không phải là một tổ chức để bảo vệ quyền lợi của công nhân. Trong bài báo ‘Công đoàn là của ai’, ông Phúc nguyên Thứ trưởng bộ Nội vụ cũng nhìn nhận một cách thẳng thắn. Ông nói rằng công đoàn của chúng ta chỉ mới là mậu dịch quốc doanh thôi chứ không phải là đại diện cho người lao động. Ông cũng nhìn nhận là chính phủ nước ngoài người ta coi trọng các tổ chức của người lao động chứ không như chính phủ Việt Nam. Điều này cho thấy là công đoàn hiện tại không đại diện cho quyền lợi của công nhân.”

Ngoài ra các nhà hoạt động độc lập còn cho biết là các tổ chức gọi là công đoàn do đảng Cộng sản chi phối còn có thể tiếp tay với giới chủ, hay cơ quan công quyền trấn áp sự phản kháng hay đòi quyền lợi của người công nhân, và dù những viên chức công đoàn này có muốn cũng không thể hoạt động như là người đại diện cho tầng lớp công nhân được. Cô Đỗ Thị Minh Hạnh cho biết:

“Họ chịu ảnh hưởng chi phối của nhà nước, của chính phủ, họ là đảng viên, đó là cái thứ nhất. Cái thứ hai là họ ăn lương từ xưởng máy đó, thì họ sẽ không bảo vệ quyền lợi cho người lao động trong các xưởng máy nhà nước. Bên cạnh đó, công đoàn trong các công ty kể cả nhà nước không truyền tải hết cho công nhân những vấn đề luật pháp, bảo vệ quyền lợi của người lao động. Bên cạnh đó họ còn có thể trù dập những người phản kháng, đuổi việc họ, ngay cả công ty nhà nước hay những công ty có vốn đầu tư nước ngoài từ Châu Á như Đài Loan hay Trung Quốc.”

Trong một lần trao đổi với chúng tôi, ông Trần Ngọc Thành, một trong những người sáng lập phong trào Lao động Việt đấu tranh cho quyền lợi của người lao động Việt Nam trên thế giới, nói rằng nhu cầu phải có những người đại diện thực

Số 225 Trang

Ngày 24-7-2015 một bài báo xuất hiện trên Thời báo Kinh tế Sài gòn mang tựa đề “Công đoàn là của ai?”. Bài báo này nêu nhiều ý kiến của các nhà nghiên cứu Việt Nam trong nước, kể cả các cựu quan chức cao cấp của nhà nước Việt Nam, về hoạt động công đoàn hiện nay. Bài báo này và cuộc hội thảo về hoạt động nghiệp đoàn trước đó gợi mở nên một nhận xét rằng có thể nhà nước của đảng Cộng sản Việt Nam đang cởi mở hơn về quan niệm về hoạt động nghiệp đoàn tự do.

Những tín hiệu đáng mừngÔng Nguyễn Thiện Nhân, một người quan sát các hoạt động của công

nhân tại các khu công nghiệp phía nam cho biết là ông vui mừng khi đọc bài báo đó và cho rằng nó có liên quan đến việc thương thảo của VN để gia nhập vào Hiệp ước Mậu dịch xuyên Thái Bình Dương TPP: “Tôi rất hoan nghênh bài báo ‘Công đoàn là của ai?’ đăng trên tờ Kinh tế Sài gòn vào ngày 24/7. Đây là một dấu hiệu đáng mừng sau khi ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng sang thăm Mỹ, và ra một tuyên bố chung giữa Việt Nam và Hoa kỳ. Nó là một dấu hiệu tích cực, cho thấy rõ những bước tiến của Việt Nam xích lại gần phương Tây cũng như Hoa Kỳ trong vấn đề công đoàn độc lập cũng như những cái chính sách mà Việt Nam phải đảm bảo để tham gia vào TPP.”

Cô Đỗ Thị Minh Hạnh, người từng bị bắt giam vì các hoạt động nghiệp đoàn tự do của mình cho rằng bài báo nêu lên được một vấn đề thực tế của tình trạng người công nhân hiện nay tại Việt Nam: “Bài báo viết nhiều điều thực tế. Trước đây có những doanh nghiệp thuộc về nhà nước, sau khi chuyển đổi nền kinh tế thì có những doanh nghiệp tư nhân ra đời, và những doanh nghiệp tư nhân này phải có những người hoạt động công đoàn do

28

Page 29: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

sự cho công nhân đã xuất hiện từ những năm 2000 khi có nhiều cuộc đình công của công nhân nổ ra mà không có tổ chức. Từ đó đến nay ông Thành cho rằng khái niệm về công đoàn độc lập đã được nói nhiều đến ở Việt Nam.

Một công nhân làm việc ở khu công nghiệp Bình Dương tên là Trần Thị Hồng cho chúng tôi biết là chị cũng mong mỏi có công đoàn độc lập để thực sự đại diện cho quyền lợi của mình:

“Tôi cũng mong sao cho công nhân Việt Nam có Công đoàn độc lập để họ có thể bảo vệ cho quyền lợi cũng như lợi ích của công nhân chứ không phải Công đoàn trên bút giấy, trong khi mỗi tháng chúng tôi lại nộp 10.000 đồng cho Công đoàn mà họ lại không lo cho công nhân”.

Đảng Cộng sản không việc gì phải lo lắng

Trả lời câu hỏi là nếu sắp tới đây chính phủ Việt Nam cho phép công nhân được thành lập công đòan độc lập cho mình thì liệu họ có sẵn sàng làm việc đó chưa? Ông Nguyễn Thiện Nhân nói là ông có hy vọng:

“Công nhân thì luôn luôn có những người tiên phong và tích cực để bảo vệ quyền lợi tập thể cho công nhân. Chắc chắn rằng sẽ có những người tiên phong đứng ra để thành lập công đoàn độc lập tại cơ sở của họ.”

Cô Đỗ Thị Minh Hạnh thì thận trọng hơn vì cho rằng công nhân Việt Nam hãy còn lạ lẫm với những hoạt động có tổ chức một cách độc lập như vậy:

“Ở xã hội Việt Nam thì rất là khó. Thứ nhất là khi họ tập hợp lại thì bị bẻ gãy, bị gây mất đoàn kết. Kế đó là nếu họ hình thành thì chỉ là tự phát có tính chất mùa vụ, họ không có kinh nghiệm đấu tranh cho quyền lợi của mình, và không được đào tạo một cách nghiêm túc. Họ không thể tiếp cận những người có quan niệm và tư tưởng mới.”

Khi nói về quan niệm tổ chức nhà nước của đảng Cộng sản từ

trước đến nay, nhiều người nhận định rằng người Cộng sản luôn đề cao quan niệm mà họ gọi là dân chủ tập trung, tức là tất cả các tổ chức xã hội phải nằm dưới quyền lãnh đạo của họ. Và họ cũng thường đưa ra lý lẽ rằng sự độc lập của các tổ chức dân sự, hay các sự tranh đua của các đảng phái chính trị sẽ tạo nên một sự rối loạn. Cô Đỗ Thị Minh Hạnh nói rằng cô không quan tâm đến các mối lo đó của những người Cộng sản, cái mà cô quan tâm là đời sống của người công nhân Việt Nam hiện nay rất cơ cực. Ông Nguyễn Thiện Nhân thì đưa ra một nhận xét về nỗi lo của những người Cộng sản:

“Đó là cái nỗi lo thôi chứ thực tế công đoàn độc lập chỉ là một tổ chức của công nhân để bảo vệ quyền lợi của công nhân mà thôi. Nó sẽ được hình thành và phát triển dần dần chứ không phải là một sự rối loạn bất ngờ để mà đảng Cộng sản Việt Nam phải lo lắng.”

Ngày 8 tháng 5 năm 2015, tại trụ sở của công ty Nike (Portland), Tổng thống Obama đã phát biểu:

“Khi chúng ta xem xét một quốc gia như Việt Nam, vẫn đang trong quá trình đàm phán. Lần đầu tiên, Việt Nam sẽ phải thực sự thay đổi chính sách và cải thiện tiêu chuẩn cho người lao động…”

“Họ phải thiết lập được mức lương cơ bản. Họ phải thông qua luật về điều kiện an toàn lao động và bảo vệ công nhân.”

“Lần đầu tiên, Việt Nam sẽ phải để cho người lao động tự do thành lập công đoàn bảo vệ quyền lợi. Điều này cũng sẽ tạo ra sự thay đổi.TPP sẽ giúp tạo ra sân chơi công bằng và mang lại lợi ích cho người lao động Việt Nam.”

Tại sao Tổng thống Mỹ lại yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam “phải để cho người lao động tự do thành lập côngđoàn”? Trong khi tại Việt Nam đã có “ Tổng liên đoàn lao động” với gần 120 ngàn công đoàn cơ sở, trên 8 triệu 500 ngàn đoàn viên?

Làm nông nghiệp vất vả.Việt Nam là một nước sản xuất

nông nghiệp và chủ yếu là trồng lúa theo phương thức thủ công, chưa được cơ giới hóa nhiều. Trong khi đó ruộng đất lại manh mún, nhất là ở những tỉnh đất nông nghiệp ít ỏi.

Việc trồng lúa đối với người nông dân tại những nơi đó còn khó khăn do không những phải lệ thuộc nhiều vào thời tiết mà còn khó khăn do giá giống, phân bón, thuốc trừ sâu các loại …cao. Bên cạnh đó họ phải cõng thêm nhiều loại phí từ trung ương qui định cũng như của địa phương đưa ra.

Ông Nguyễn Văn Hoàng quê ở huyện Phúc Thọ, Hà Nội, từng là 1 nông dân nay phải bỏ nghề làm ruộng chia sẻ: “Ngày trước gia đình chúng tôi có 6 sào ruộng, nhưng làm ruộng khó khăn quá, thời tiết thì khắc nghiệt, trong khi đó giá thành giống, phân bón, thuốc lại cao… các thứ thuế lung tung nữa, làm ruộng quay đi quẩn lại không có thu nhập, nên gia đình chúng tôi quyết định không làm ruộng nữa, mà cho những hộ dân khác họ thuê làm, còn gia đình tôi đi làm công nhân cho công ty Miwon”.

Ông Nguyễn Văn Hùng may mắn khi còn có việc khác để làm, trong khi đó chị Nguyễn Thị Lan quê ở huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An, gia đình còn khó khăn mà không có vốn để buôn bán, nên chị đành thuê thêm các ruộng của những người khác canh tác: “Gia đình chúng tôi có tất cả 5 nhân khẩu nhưng được có 2 sào ruộng thôi, có chừng đó ruộng thì không đủ ăn, nên chồng phải đi làm thuê quanh năm, một mình ở nhà vừa nuôi con ăn học nên không đi làm đâu đâu được. Vì thế mua thêm ruộng để làm và tôi mua đến 9 sào, làm ruộng không ăn thua nhưng cũng phải làm vì không có việc. Làm nông ai cũng biết vất vả đi sớm về trưa, có khi trời nắng thì cấy vào ban đêm. Thời tiết lại khó khăn: vào mùa hè thì trời nắng hạn hán không có nước để cấy cho kịp mùa vụ, còn về mùa mưa thì rất dễ lụt, đến tháng 10 hay bị lũ lụt có khi mất trắng”

Dù phải đổ bao công sức trên đồng ruộng nhưng thu nhập lại

Số 225 Trang 29

Page 30: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

không được bao nhiêu như trình bày của chị Lan: “Khó khăn vất vả là thế nhưng thu nhập chẳng được bao nhiêu. Trừ tiền phân bón, giống, các loại thuốc, rồi trả cho chủ ruộng nữa nên coi như huề chưa tính công của mình, đó là năm được mùa; còn năm mất mùa thì mình bị lỗ, như vụ chiêm vừa rồi tôi lỗ 1 sào đến 400.000đ”.

Các khoản thu.Lúa làm ra khó bán, nếu có bán

được thì giá lại thấp, thời tiết nay luôn chuyển biến phức tạp, khó lường, trong khi các chi phí cho sản xuất nông nghiệp thì mỗi lúc một cao, dân lại không có thêm các nghành nghề phụ khác để họ có thể làm thêm; trong khi đó các khoản thuế mà dân phải trả cho sản xuất nông nghiệp lại quá cao so với mức quy định. Trong khi đó lại có những khoản thu không hợp lý như thuế lao động sống, giao thông, ngân sách mà họ lại thu nặng…

Chia sẻ về vấn đề này chị Hiền ở xã Công Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An cho biết: “Gia đình tôi có 12 khẩu nhưng chỉ có 4 lao động và làm 7 sào. Theo tôi thấy trong nghị định của chính phủ họp khóa 11 năm 2007 thì không thấy một khoán nào cho dân đóng nữa cả, chỉ có thuế thu nông nghiệp tức là thuế nhà đất, thuế này thì không mấy xu còn các khoán khác thì theo tinh thần tự nguyện. Trong vụ chiêm vừa qua thì tôi thấy khoán thuế giao thông ngân sách và khoán lao động mà họ gọi là lao động sống, 2 khoán thuế đó là nặng và vô lý nhất, nhà tôi 4 lao động phải nạp hơn 600.000đ cộng với khoản nợ cũ thì hơn 800.000đ”.

Còn bà Lít ở huyện Kỳ Anh lại cho biết trước đây người dân có phản đối 1 số thuế vô lý nhưng đã được xã giải quyết ổn thỏa.

Bên cạnh người dân ở tỉnh Nghệ An hay tỉnh Hà Tĩnh nói chung đang phản đối mức thuế cao và không hợp lý thì người dân ở tỉnh Thái Bình chưa quan tâm đến việc nạp thuế.

Anh Vượng quê ở Thái Bình cho biết: “Bọn em khi nạp thuế không có

tờ giấy gì hết nên bọn em không biết, bọn em chỉ biết là đến đó họ bao nhiêu thì nạp bấy nhiêu thôi”

Trước những khoản thuế thu cao vô lý, người dân phản đối thì không được, trong khi kêu xã về họp thì họ lại không về để giải quyết cũng như nghe nguyện vọng của người dân mà họ lại tìm cách làm khó dễ cho người dân khi họ đi xin dấu của xã.

Chị Hiền cho biết thêm: “Người dân làm gì cũng phải xuống xã xin dấu, như người dân xuống xin triện vay ngân hàng họ không chấm triện, trẻ con sinh ra làm giấy khai sinh họ cũng không chấm triện, các hồ sơ đi làm ăn xa họ cũng không chấm triện, họ bắt nạp tiền sản lượng họ mới chấm triện. Có trường hợp chị kia là gia đình hộ nghèo đi mổ đi mổ lại nhiều lần, chị ấy xuống xã nhận tiền hộ nghèo thì họ trừ vào tiền sản lượng chứ cũng không trả tiền hộ nghèo đó”.

Cơ quan chức năng nói gì?Người dân huyện Yên Thành họ

không được biết các khoán thuế giao thông ngân sách cũng như thuế lao động sống như thế nào thì chúng tôi có liên lạc với ông Nguyễn Tiến Lợi chủ tịch huyện Yên Thành nhưng ông Lợi cho biết, là không có 2 loại thuế đó: “Trong Yên Thành không có thuế ngân sách giao thông cũng như thuế lao động sống, thông tin đó không có”.

Trong khi ông chủ tịch huyện nói không có 2 khoản thuế này thì ông Hồ Phi Hèo chủ tịch xã Công Thành, huyện Yên Thành cho biết lại có và đây là chủ trương của toàn huyện. Ông Hèo cho biết: “Thuế lao động dân thống nhất 100.000/1 lao động/1 năm còn thuế giao thông thì 44.000đ/1 sào, những khoản này đều được dân thống nhất, thông qua dân, đóng góp tự nguyện là chính”

Ông chủ tịch xã cho biết là dân tự nguyện đóng góp, nhưng khi chúng tôi hỏi thêm về những việc liên quan đến việc dân khiếu nại, hay việc UBND không chấm triện

nếu họ chưa nạp sản lượng thì ông chủ tịch xã từ chối không trả lời.

Tình trạng thu thuế nông nghiệp quá nặng và vô lý đang làm người dân bất mãn. Bên cạnh đó, việc chưa thống nhất được với nhau giữa cơ quan chính quyền từ huyện xuống xã trong những khoản thu đối với nông dân khiến nhiều nông dân hoang mang.

Xưa kia nông dân than thở phải bán mặt cho đất, bán lưng cho Trời; nay họ còn phải nai lưng ra đóng góp những khoán phí cho địa

phương mà thường nông dân không biết rõ có được sử dụng cho phúc lợi dân nghèo hay không!

1/ Dân Oan là ai?Dân Oan Việt Nam là một bộ phận

đáng kể của người dân trên 3 miền đất nước, ngày càng quyết liệt trong cuộc đấu tranh đòi công lý, đòi quyền con người và chống chế độ độc tài.

Dân Oan là những người dân lương thiện đã trở thành nạn nhân của những chính sách bất cập trong sở hữu và quản lý đất đai, trong đó các quan chức nhà nước cấu kết với giới đại gia, lợi dụng danh nghĩa đầu tư phát triển để thu hồi đất đai, tịch thu nhà cửa và toàn bộ tư liệu sản xuất của người dân, đổi lại một số tiền đền bù rất ít ỏi từ nhà nước, rồi sau đó bán lại với giá thành 10, 20 lần cao hơn.

Đối diện với cả một hệ thống cưỡng cướp bằng bạo lực có tổ chức của nhà nước, các gia đình dân oan, trên khắp 63 tỉnh thành của đất nước, lâm vào cảnh cùng khổ, bất cứ với sự lựa chọn nào.

Hoặc họ chấp nhận sự đền bù tượng trưng và bất công, để mất trắng thành quả của mấy chục năm lao động và bắt đầu cuộc sống mới với hai bàn tay trắng.

Hoặc họ phản đối và trở thành Dân Oan, bị cưỡng chế, đánh đập, tống giam vào tù với những điều luật mơ hồ của Bộ luật Hình sự: “chống đối người thi hành công vụ”, “gây rối trật tự công cộng”, “cố ý gây thương tích” mà mức án là từ 2 đến 7 năm tù.

Nhưng Dân Oan cũng là những người bị công an đánh đổ máu oan, bị kết án oan, bị tù oan, bị khép tội oan và bị chết oan ức trong đồn CA.

Số 225 Trang 30

Page 31: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

Trong 2 năm vừa qua, từ Nam chí Bắc, càng lúc càng có nhiều cuộc biểu tình tuần hành của Dân Oan để phản đối những hành động của lực lượng công an sử dụng bạo lực và nhà tù để đàn áp, bắt giam những người vô tội, hòng cướp đoạt tài sản, đất đai và nhà ở của nhân dân. Đồng thời, những cuộc biểu tình tuần hành của Dân Oan cũng để lên án cán bộ quan chức tham nhũng, đòi Quyền Làm Người và kêu gọi thả tự do cho những người bị án oan trở thành Tù nhân lương tâm. 

2/ Một trường hợp tiêu biểu“Xóm Dân Oan”, khu phố 3, huyện

Thạnh Hóa, tỉnh Long An, một trường hợp tiêu biểu trong hàng triệu trường hợp thương tâm của dân oan trên khắp 63 tỉnh thành của đất nước VN.

Vào ngày 16-10-2007, ỦBND tỉnh Long An phê duyệt dự án đê bao chống lũ và giao trách nhiệm cho UBND huyện Thạnh Hóa tiến hành việc thu hồi đất đai và bồi thường cho những hộ dân có đất, có nhà bị giải tỏa trong khu vực của dự án, tại khu chợ Tuyên Nhơn, thị trấn Thạnh Hóa, huyện Thạnh Hóa, tỉnh Long An.

Ủy ban huyện đề nghị bồi thường cho các hộ dân này với giá 300 ngàn đồng/m², bằng từ 1/40 đến 1/80 so với giá trị bình thường. Với số tiền đền bù không hợp lý đó, các hộ dân này không thể nào mua lại được bất cứ một nơi nương náu nào khác, vì giá trung bình của một mét vuông trong khu vực là từ 12 triệu 500 ngàn đến 25 triệu đồng một mét vuông. Và lý do thứ hai của sự chống đối, là vì sau cơn lũ cao nhất vào năm 2000, mặt bằng của khu vực đã được nâng cao hơn đỉnh lũ nên việc giải tỏa cả một khu vực để xây một bờ kè là điều hoàn toàn không hợp lý.

Sau khi các đơn khởi kiện đều bị bác ở các cấp huyện Thạnh Hóa và tỉnh Long An, sau những lần bị đoàn cưỡng chế dùng xe ủi san bằng nhà cửa, là những lần 13 hộ dân còn lại ở khu phố 3 dựng lại ngay trên khu vực bị phong tỏa những cái chòi nhỏ bằng lá, ny lông và những tấm tôn để dùng làm nơi tạm nương náu cho cả gia đình, vì họ không có điều kiện mua nhà khác và không biết đi đâu. Họ đành tạm nương náu như thế để tiếp tục sinh nhai bằng nghề làm ruộng, lao động chân tay, buôn bán nhỏ, và sống qua ngày trong điều kiện thiếu thốn điện nước, thiếu thốn vệ sinh. Sống trong tình trạng cùng cực như thế, họ vẫn liên tục bị xử phạt hành chánh vì tội “chiếm lại đất thu hồi”.

Trước những quyết định vẫn tiến hành cưỡng chế, giải phóng mặt

bằng của UBND huyện, một số dân oan, bị dồn vào đường cùng, quyết tâm “tử thủ”, đánh đổi mạng sống của mình để giữ đất, giữ vài tấm thiếc được dựng lên làm chỗ ở cho toàn thể gia đình của họ.

Đó là trường hợp của khu hộ của vợ chồng anh chị Nguyễn Trung Can - Mai Thị Kim Hương. Họ sống bằng nghề sửa xe, bán bình gió đá và nước mía. Hai con nhỏ là Nguyễn Mai Trung Tuấn (15 tuổi) và Nguyễn Mai Thảo Vy (14 tuổi) được gửi sống nhờ ở nhà người dì để có thể tiếp tục đi học. Hộ dân Trung Can - Kim Hương đã bị cưỡng chế tất cả là 3 lần, lần thứ nhất là vào tháng 3 năm 2012, lần thứ nhì ngày 31-7-2014 và lần cuối cùng vào ngày 14-4-2015.

3/ Vụ việc ngày 14-4-2015Sau lần cưỡng chế cuối cùng

không thành vào ngày 31-7-2014 đối với các hộ Nguyễn Trung Can, Nguyễn Thị Nhanh và Nguyễn Trung Tài, UBND huyện Thạnh Hóa ra thông báo việc cưỡng chế lần thứ 3 vào 9 giờ sáng ngày 14-4-2015.

Sáng hôm đó, một lực lượng cưỡng chế hùng hậu hơn 100 người đã đến để san bằng khu hộ, gặp phải sự kháng cự mạnh mẽ của các thành viên trong gia đình Nguyễn Trung Can và Mai Thị Kim Hương gồm 10 người, với sự ủng hộ của 3 người bạn hàng xóm khác, cố thủ trong và ngoài nhà với những vũ khí cá nhân tự tạo để đốt nhà và chống lại đoàn cưỡng chế. Họ mặc áo thun vàng có dòng chữ “Trả quyền làm người cho dân” phía trước ngực, đầu chít khăn trắng với hàng chữ “Dân Oan”. Một trong 3 người hàng xóm có mặt là chị Phùng Thị Ly, cũng là dân oan lâu năm trong khu vực, đồng thời là một thành viên của “Phong Trào Liên Đới Dân Oan Tranh Đấu VN”, đến để ghi hình cận cảnh cưỡng chế và phát tán trên các trang mạng xã hội.

Một cuộc ẩu đả đã xảy ra, 16 người của lực lượng cưỡng chế bị thương và 13 dân oan bị bắt giam.

Sau khi công an huyện đã kết luận điều tra vào ngày 9-7-2015, UBND huyện Thạnh Hóa công bố Cáo Trạng vào ngày 4-8-2015 trước Tòa án nhân dân huyện, quyết định khởi tố 10 người (*) về tội “chống người thi hành công vụ” theo khoản 2 điều 257 Bộ luật Hình sự và 2 người khác (**) về tội danh “cố ý gây thương tích” theo khoản 2 điều 104 Bộ luật Hình sự. Mức án phạt cho 2 tội danh này là từ 2 đến 7 năm tù giam.

4/ Người tù dân oan trẻ tuổi nhất ở Việt Nam

Nguyễn Mai Trung Tuấn sinh ngày

31-3-2000, 15 tuổi, học lớp 9, là trưởng nam của anh Nguyễn Trung Can và chị Mai Thị Kim Hương, dân oan từ năm 2009.

Khi gia đình bị cưỡng chế lần đầu tiên vào tháng 3 năm 2012, Tuấn học lớp 6, 12 tuổi. Cha mẹ dọn ra sinh sống ở tấm lều tạm, còn Tuấn và em gái được gửi đến nhà người dì để tiếp tục việc học.

Công an địa phương tạo áp lực lên các đại lý bình oxy và khách hàng sửa xe của ba Tuấn hòng cắt đường kinh tế của gia đình. Phương tiện sinh sống còn lại duy nhất của gia đình là một chiếc xe đẩy bán nước mía, trên một mặt bằng 10m2 trong khu chợ, bên vài tấm thiếc được dựng lên làm chỗ ở cho gia đình. Nguồn thu nhập mỗi ngày là khoảng 15 ly nước mía được bán với giá 5.000đ/ly.

Chiều ngày 10-2-2015, CA đến giăng dây cô lập khu vực 10m2 đó để cấm gia đình buôn bán. Vì Tuấn cố gắng bảo vệ Mẹ bị ép tới đường cùng khi bị ngăn cản không cho buôn bán để nuôi gia đình, nên đã bị công an huyện Thạnh Hóa siết cổ đến bất tỉnh và phải đưa vào nhà thương.

Vào ngày cưỡng chế lần cuối cùng 14-4-2015, Tuấn đã bị bắt cùng 12 người khác về Trại tạm giam CA Thạnh Hóa. Trong quá trình tạm giam, mọi người đều bị CA đánh rất dữ trong đồn, ông bà ngoại của Tuấn được đưa đi bệnh viện, ông ngoại của Tuấn bị dập phổi và chấn thương phần mềm. Tuấn cũng được thả ngay tối hôm đó để về nhà chữa trị căn bệnh tim và suyễn vốn có từ nhỏ.

Vì không chịu được cảnh công an đến trường học mời vào đồn để làm việc hàng ngày, Tuấn bỏ học để ra ở nhà người cậu ở tỉnh Ninh Thuận để tiếp tục được chữa trị, đến ngày 6 tháng 8 thì bị hơn 10 CAn đưa xe ra bắt tại nhà, áp giải về thành phố Phan Rang, Tháp Chàm, trước khi đưa về Trại giam công an tỉnh Long An và bị truy tố về tội “cố ý gây thương tích” theo khoản 2 điều 104 Bộ luật hình sự, với án tù từ 2 đến 7 năm.

Cha mẹ Tuấn bị bắt từ ngày 14/4, nay đến lượt Tuấn, chỉ còn lại ở ngoài đứa em gái tên Thảo Vy, 14 tuổi. Khi được hỏi ước nguyện lớn nhất bây giờ của con là gì, Thảo Vy đáp: “con chỉ muốn cả gia đình con được thả”.

Nguyễn Mai Trung Tuấn, 15 tuổi, là người tù dân oan trẻ nhất ở VN.

5/ Hệ thống cưỡng cướp tài sản có tổ chức của nhà nước

UBND huyện Thạnh Hóa đã đề nghị đền bù cho gia đình Nguyễn Trung Can - Mai Thị Kim Hương số tiền 100.584.580 đồng (khoảng 4500

Số 225 Trang 31

Page 32: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

usd) và cho chị Phùng Thị Ly số tiền 157.475.891 đồng (khoảng 7100usd).

Gia đình Trung Can-Mai Hương không chấp nhận sự đền bù không hợp lý đó, vì so với giá thành của khu vực, nếu muốn mua lại một chỗ ở mới, thì với số tiền đền bù đó họ chỉ mua được từ 4 đến 8 mét vuông, còn chị Phùng Thị Ly chỉ mua được từ 6 đến 12 mét vuông.

Vì không có sự lựa chọn nào khác, những người dân oan đó đã bám víu vào vài tấm bạt ny lông và những tấm thiếc để sinh tồn. Và họ đã không thể chống lại sự cưỡng chế bạo lực từ phía nhà cầm quyền.

Hôm nay, trong khi cả hai gia đình 13 người phải nằm tù nhiều năm, những tấm lều của họ đã bị ủi sạch. Vài năm sau, khi đã mãn hạn tù, bước chân ra ngoài, họ không có được một địa chỉ để trở về “nhà”. Đi ngang qua “căn nhà” ngày xưa, họ sẽ thấy 1 bờ kè dài thô thếch vô dụng.

Và họ còn sẽ phải đối đầu với một món nợ rất lớn phải trả cho nhà nước. Theo bản cáo trạng, số tiền bồi thường cho 2 người CA bị thương ngày 14/4 là 78.316.000 đồng. Và theo lời CA huyện Thạnh Hóa đã báo với gia đình, tổng chi phí việc cưỡng chế ngày 14/4 là khoảng 200 triệu đồng, cũng sẽ phải được các can phạm trả nốt. Lấy số tiền được đề nghị đền bù 100 triệu, trừ lại 278 triệu bị phạt, còn lại số âm nợ 178 triệu.

Trên đất nước CHXHCN Việt Nam độc lập - tự do - hạnh phúc, bất cứ ai cũng có thể ngày một ngày hai trở thành Dân Oan, bị triệt đường sống, bị đánh đập đến đổ máu, bị bỏ tù, bị cướp trắng nhà cửa đất đai, và còn mang theo số nợ sẽ không bao giờ trả hết. Đã có những dân oan vì uất ức mà tự thiêu, như trường hợp bà Phạm Thị L, sn 1963, trú xã Phố Nhơn, huyện Đức Phố, Quảng Ngãi vào ngày 12-8-2015. Đã có những dân oan bị xe xúc đất của đoàn cưỡng chế cán qua người như trường hợp bà Lê Thị Châm, dân oan xã Cầm Điền, huyện Cẩm Giàng, tỉnh Hải Dương vào sáng ngày 10-7-2015.

Dân oan có thể sẽ là một người thân của chúng ta. Không ít người trong gia đình chúng ta cũng đã từng là Dân Oan trong quá khứ.

Sau năm 1975 khi cưỡng cướp miền Nam Việt Nam bất hợp pháp, nhân danh "đánh tư sản mại bản", ĐCS đã lấy tài sản của dân giao cho cán bộ còn dân thì bị đày đi "kinh tế mới" tại những vùng trung du, miền núi, biên giới, hải đảo khắc nghiệt. Trong suốt 27 năm, từ 1976 đến 1998, hơn 6 triệu người đã thành Dân

oan, nạn nhân của "kinh tế mới", một hình thức để cướp tài sản và đày người dân vào những chỗ chết.

Chúng ta hãy lắng người xuống để nghe lời kêu gọi thống thiết của một người Dân Oan: "Đối với cộng sản, những gì họ đã cướp sẽ không bao giờ trả lại cho dân. Chúng tôi đã mất hết tất cả, chúng tôi không hề trông mong lấy lại nhà đất nữa mà chúng tôi đòi công lý, đòi quyền sống, đòi quyền con người, dù phải chết".

Chúng ta hãy mở trừng mắt để thấy nơi họ không chỉ là những người đi đấu tranh vì lợi ích của cá nhân của riêng mình mà là những người luôn đi tuyến đầu trong việc đòi hỏi công lý và nhân quyền phải được tôn trọng tại VN, đòi sự thay đổi thật sự cho đất nước: "Chúng tôi đang sống trong một nhà tù, chúng tôi bị chế độ này nghiền nát, họ cướp đất đai nhà cửa, bóp nghẹt tiếng nói và cấm đoán ngay cả việc đi đứng, suy nghĩ, sinh sống. Chúng tôi sẵn sàng chết để đất nước này, xã hội này có một tương lai tốt đẹp hơn. Chúng tôi cần sự hỗ trợ của cộng đồng quốc tế để vận động cho những quyền làm người căn bản nhất tại đất nước này".

Chúng ta hãy thử đặt mình vào vị trí của các gia đình dân oan trên cả 3 miền đất nước và tự hỏi "chúng ta sẽ nghĩ gì, làm gì?", để đồng cảm và quan tâm nhiều hơn nữa với thảm cảnh Dân Oan tại Việt Nam. 

Chú thích:- 10 người bị khởi tố về tội

“chống người thi hành công vụ”1/ Mai Thị Kim Hương sn 1979. 2/

Mai Văn Đạt sn 1980, em của Hương. 3/ Mai Quốc Hẹn, sn 1986, em của Hương. 4/ Mai Văn Tưng, sn 1955, cha của Hương. 5/ Nguyễn Thị Thắng, sn 1958, mẹ của Hương. 6/ Nguyễn Trung Can, sn 1974, chồng của Hương. 7/ Nguyễn Trung Tài, sn 1966, anh của Can. 8/ Nguyễn Văn Tôi, sn 1939, hàng xóm. 9/ Phùng Thị Ly, sn 1963, hàng xóm. 10/ Phùng Văn Tuân, sn 1977, em trai của Ly

- 3 người bị khởi tố về tội “cố ý gây thương tích”:

1/ Nguyễn Trung Linh, sn 1994, con của Tài. 2/ Mai Văn Phong, sn 1978, anh của Hương. 3/ Nguyễn Mai Trung Tuấn, sn 2000, con của Hương

Trên 13 người, 4 người được tại ngoại là Mai Văn Tương, Ng. Thị Thắng, Mai Quốc Hẹn, Ng. Văn Tôi. 6 người bị giam tại Trại tạm giam công

an huyện Thạnh Hoá là Mai Văn Đạt,

Ng. Trung Tài, Ng. Trung Can, Ng. Trung Linh, Mai Văn Phong, Phùng Văn Tuân. 3 người bị giam tại Trại tạm giam công an tỉnh Long An là Mai Thị Kim Hương, Phùng Thị Ly, Ng. Mai Trung Tuấn

Ngày 25-7-2014, 140 bà con dân oan Dương Nội, cùng dân oan ở nhiều địa phương khác và anh chị em trong giới đấu tranh tại Hà Nội đã đến Trại giam số 5 để đón chị Cấn Thị Thêu ra tù.

Chị Thêu cho biết: trước khi ra, chị đã bị trại giam cướp toàn bộ khoảng 50 kỷ vật, trong đó có kỷ vật của tù nhân lương tâm trong tù gửi ra bên ngoài. Tuy nhiên, mặc cho chị Thêu phản đối, yêu cầu thả tại cổng trại, nhưng trại 5 đã lén lút chở chị đi, thả xuống đường quốc lộ, cách trại khoảng 20 km. Chị Thêu gặp bà con đi đón vào lúc 7 giờ.

Buổi đón chị Thêu tràn đầy hoa, tiếng cười và cả nước mắt – những giọt nước mắt vui mừng và cả những giọt nước mắt uất nghẹn.

Ngoài số trực tiếp đón ở trại, số còn lại tập trung ở nhà chị tại Dương Nội. Một cuộc liên hoan đã được bà con ở nhà chuẩn bị sẵn. Chưa một người tù nào được đón rước long trọng và dạt dào tình cảm đến thế.

Trước khi lên xe về Dương Nội, chị Cấn Thị Thêu đã phát biểu với bà con dân oan đi đón. Mặc dù không có sự chuẩn bị trước, lại đang trong cảm xúc nghẹn ngào nhưng lời phát biểu của chị rất trôi chảy, mạch lạc và đầy truyền cảm. 

Kính thưa toàn thể bà con;Giữa lúc cuộc đấu tranh của dân

oan Dương Nội đang ở vào thời điểm khó khăn nhất thì chúng nó đẩy tôi vào vòng tù tội oan sai. Ngày 25-4-2014, khi tôi đang đứng quay phim ghi hình cuộc đàn áp của công an và chính quyền đối với dân oan Dương Nội bị cướp đất thì tôi bị công an bắt giữ. Khi bắt tôi, công an đã đánh tôi gây thương tích, nhét giẻ vào mồm tôi làm tôi bị ngất. Khi tỉnh dậy, tôi đã thấy mình đang ở đồn công an quận Hà Đông. Từ đó đến nay, sức khỏe của tôi bị ảnh hưởng rất nhiều.

Tôi thấy việc chúng nó bắt giam tôi và nhiều bà con Dương Nội nhằm mục đích cướp đất, đó thực sự là một tội ác. Chỉ vì những món lợi nhuận khổng lồ từ việc thu hồi đất mà chúng

Số 225 Trang 32

Page 33: €¦ · Web viewSo với rất nhiều ngành nghề khác, ngành sư phạm ở VN đã bị mất giá thê thảm dưới thời… đảng Cộng sản cai trị. Kể từ

Tự Do Ngôn Luận * Bán Nguyệt San

nó đã bất chấp luật pháp, bất chấp tình yêu thương đồng loại để thực hiện những việc làm mà trời không dung, đất không tha. Biết bao cánh đồng lúa đang xanh tốt của nông dân Dương Nội đã bị chìm dưới bánh xích của máy xúc, máy ủi. Biết bao nhiêu ngôi mộ bị ủi phá, xương cốt trắng đồng. Biết bao nhiêu người dân Dương Nội đã bị công an đàn áp đánh đập dã man. Biết bao người nông dân không chuyển đổi được nghề nghiệp, bị đẩy vào cảnh cùng quẫn, thất nghiệp, đói nghèo, sống không có đất mà làm, chết không có đất mà chôn. Biết bao nhiêu người dân vô tội bị đẩy vào vòng lao lý. Đó là tội ác tày trời của bọn quan tham đã gây ra cho dân oan Dương Nội trong suốt gần 10 năm qua.

Có một điều mà chúng nó tính không ra, chúng không thể lường trước được, đó chính là kẻ gieo gió ắt sẽ phải gặt bão. Chúng nó càng gây ra nhiều tội ác, chúng nó càng đàn áp, chúng nó càng triệt đường sống của chúng ta bao nhiêu thì chính chúng nó đã thúc đẩy lòng căm thì và ngọn lửa đấu tranh để người dân vùng lên chống lại chúng nó bấy nhiêu. Bằng chứng là kể từ khi tôi và nhiều người dân Dương Nội bị bắt giữ cho đến nay, phong trào đấu tranh giữ đất đòi quyền sống của nông dân Dương Nội không hề giảm sút mà ngày càng quyết liệt hơn.

Còn đối với tôi, tuy rằng chúng nó giam giữ tôi trong suốt 15 tháng qua nhưng chúng nó cũng chỉ có thể giam giữ được thể xác của tôi còn tinh thần và ý chí đấu tranh của tôi chúng nó không thể nào giam cầm được. Hàng ngày, hàng giờ, ngọn lửa đấu tranh trong tôi vẫn vượt qua song sắt nhà tù để hướng về phong trào đấu tranh của bà con ở bên ngoài.

Kể từ khi tôi bị bắt cho đến nay, gia đình tôi cùng toàn thể bà con vừa đấu tranh giữ đất, vừa đấu tranh đòi trả tự do cho tôi và những người dân Dương Nội, vừa chăm sóc cuộc sống của tôi ở trong tù. Những chuyến đi thăm, những món quà, những tình cảm thấm đẫm tình yêu đã quấn chặt lấy tôi trong suốt thời gian tôi ở tù. Đó chính là nguồn động viên to lớn, là động lực để tôi vượt qua những khó khăn khắc nghiệt ở nhà tù.

Ngày hôm nay tôi được trở về với gia đình và bà con, xin cảm ơn gia đình, cảm ơn tất cả bà con.

Kính thưa toàn thể bà con,Với khát vọng được sống, được

làm giàu, phát triển trên chính mảnh đất của quê hương, bà con trong đoàn giữ đất phường Dương Nội

chúng tôi có một quyết tâm rất lớn là dồn hết tâm trí sức lực để bảo vệ mảnh đất cha ông để con cháu được muôn đời no ấm. Để bà con trong đoàn giữ đất phường Dương Nội có được sự quyết tâm và vững vàng như ngày hôm nay là nhờ chúng tôi được sự giúp đỡ của các nhân sĩ trí thức và tất cả bà con dân oan trên khắp mọi niền Tổ quốc, của những người có lương tri trong và ngoài nước đã hướng về Dương Nội chúng tôi trong lúc chúng tôi gặp khó khăn nhất, để chia sẻ, để giúp đỡ kể cả tinh thần lẫn vật chất, tiếp sức cho dân Dương Nội chúng tôi đấu tranh giữ đất đến cùng.

Trong cuộc đoàn tụ hôm nay, thay mặt bà con trong đoàn giữ đất phường Dương Nội, tôi xin chân thành cảm ơn các nhân sĩ trí thức, xin cảm ơn tất cả bà con dân oan trên khắp mọi miền Tổ quốc và xin cảm ơn những người có lương tri trong và ngoài nước đã dành cho gia đình tôi và bà con trong đoàn giữ đất phường Dương Nội sự quan tâm to lớn, giúp cho gia đình tôi và bà con trong đoàn giữ đất phường Dương Nội có được niềm tin, tương lai tươi sáng và một thắng lợi đang đến gần để chúng tôi vững vàng hơn trong sóng gió trong suốt thời gian vừa qua.

Tôi xin được tri ân và cảm tạ những tấm lòng vàng của tất cả các quý vị cùng toàn thể bà con.

Rất mong bà con xa gần hãy quan tâm hơn nữa đến bà con Dương Nội chúng tôi trong thời sắp tới và mong rằng tất cả dân oan trên toàn đất nước Việt Nam hãy quy tụ về một mối, hãy nối vòng tay lớn để chúng ta có đủ sức mạnh tiêu diệt hết bọn quan tham vô lại, tiêu diệt hết bọn kẻ cướp có tổ chức để nhân dân ta không còn phải chịu cảnh bất công oan trái, không còn phải chịu cảnh thất nghiệp đói nghèo.

Cuối cùng, tôi xin chúc gia đình và toàn thể bà con mạnh khỏe, hạnh phúc. Chúc cho cuộc đấu tranh đòi quyền sống, đòi công bằng xã hội của chúng ta sớm được thành công và thắng lợi.

Nguyễn Mai Trung TuấnTù nhân dân oan trẻ nhất Việt Nam

Số 225 Trang 33