VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A...

59
VÙNG CHẾT Stephen King Making Ebook Project BOOKAHOLIC CLUB

Transcript of VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A...

Page 1: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

VÙNG CHẾT

Stephen King

Making Ebook Project

BOOKAHOLIC CLUB

Page 2: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

2B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Tên sách: VÙNG CHẾT Tác giả: Stephen King

Nguyên tác: The Dead Zone

Dịch giả: Hiếu Trang

Nhà xuất bản: Lao Động

Năm xuất bản: 1987

Số trang: 469

Khổ: 13x19 cm

Giá tiền: 40 Đồng

Đánh máy: Minh Khuyên, Mandy, Kim Phượng, Thu Hằng, Quang Vinh, Minh Huy, Ngân, Thanh Tuyền, Thùy An

Soát lỗi: Thanh Thúy, Kỳ Nam

Chế bản ebook: Hannah Le

Ngày thực hiện: 12/05/2011

Making Ebook Project #123 – www.BookaholicClub.com

Page 3: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

3B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

MỤC LỤC

MỤC LỤC

ĐÔI NÉT VỀ TÁC GIẢ

LỜI GIỚI THIỆU

MỞ ĐẦU

PHẦN THỨ NHẤT

BÁNH XE ĐỊNH MỆNH

PHẦN THỨ HAI

CON HỔ BIẾT CƯỜI

PHẦN THỨ BA

HỒI ÂM TỪ VÙNG CHẾT

Page 4: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

4B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

ĐÔI NÉT VỀ TÁC GIẢ

Stephen Edwin King sinh ngày 21/7/ 1947, là nhà văn người Mỹ thiên về thể loại kinh dị hoặc giả tưởng rất được tán thưởng khắp thế giới, đặc biệt với mô – típ biến đổi những tình huống căng thẳng bình thường thành hiện tượng khiếp đảm. Những cốt chuyện kinh dị và lối viết đa dạng của King đã giúp giới phê bình chấp nhận thể loại kinh dị giả tưởng là một thành phần của nền văn học trong thế kỉ 20. Stephen King đã viết hơn 50 cuốn sách, hàng chục cuốn best sellers của NewYork Times và nhiều kịch bản phim đáng nhớ. Hầu hết các tác phẩm của ông khi tung ra đều đạt mức bán chạy nhất. Ông còn là một trong những cha đẻ của ebook bằng việc đi tiên phong trong nỗ lực xuất bản ebook những sách của mình.

Page 5: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

5B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

LỜI GIỚI THIỆU

Báo chí thế giới đã nói nhiều đến các hiện tượng kỳ lạ của những người có năng lực ngoại cảm: đặt tay lên valy có thể biết các thứ bên trong, đặt tay lên tờ báo cũng hiểu được tin tức in trên đó. Hơn nữa dùng tay chạm vào bệnh nhân mà chữa được bệnh. Nhiều câu chuyện nghe như thần thoại. Và không ít người đã lợi dụng hiện tượng này đểbịp bợm kiếm chác. Trong giới khoa học người tin, người ngờ, người hoàn toàn chống lại. Cho đến nay người ta vẫn chưa tìm được bản chất của năng lực này, chưa xác định được giới hạn tác dụng của nó. Thận trọng dè dặt đang còn là thái độ của nhiều người. Xung quanh khái niệm ngoại cảm là một bức màn còn bí ẩn, ánh sáng khoa học chưa xuyên qua được.

Vậy mà cuốn tiểu thuyết chúng ta đọc đây lại dựa trên tình tiết của một nhà ngoại cảm. Những tình tiết ly kỳ, đầy hấp dẫn và cố nhiên rất khó tin. Hẳn có bạn sẽ lo ngại: liệu chúng ta có sa vào mạng lưới tuyên truyền cho khoa học thần bí vốn rất thịnh hành trong các năm bẩy mươi ở nhiều nước tư bản không? Cuốn sách lại của một tác giả Mỹđương đại rất ăn khách ở Mỹ và nhiều nước.

Không ai coi tiểu thuyết là sách phổ thông khoa học hay phóng sự báo chí. Tiểu thuyết là chuyện bịa của nhà văn. Ai chả biết thế. Nhưng khi đọc người ta lại hay nhầm lẫn, nhất là khi cái chuyện bịa ấy lại cứ như thật. Chứ nếu bịa một cách rất bịa thì không lại không ai thắc mắc: có ai phàn nàn sự bóp méo thực tế của Ngô Thừa Ân (thếkỷ 16) khi viết Tây du ký đâu. Cũng không ai trách Saint Exupéry hoang đường giữa thếkỷ 20 trong Hoàng tử bé. Điều bạn đọc lưu ý là đằng sau những tình tiết ma quỷ hoặc thần thánh là những vấn đề của cõi người, là những triết lý thâm trầm hoặc hài hước vềcuộc đời. Chúng ta cũng nên đọc Vùng chết bằng cách ấy. Tiểu thuyết hiện đại của Châu Mỹ la tinh và ngay của một số tác giả Xô viết bây giờ cũng dựa trên nhiều cốt truyện hư ảo hoặc nửa thật nửa không thật. Cái phần không thật ấy thật ra chỉ cốt đểnói sự thật một cách mạnh nhất, gây tác động nhất. Phương tiện là bịa, nhưng mục đích là thật. Chúng ta cũng nên quen với cách nhìn hiện thực rộng rãi ấy, để thấy được thếgiới dưới nhiều dáng vẻ hơn và nhất là tiếp nhận được bản chất hơn những quy luật của xã hội, của con người.

Page 6: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

6B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Số phận bị thảm của Johnny Smith trong tiểu thuyết Vùng chết cho thấy tai họa của sự biết trong xã hội Mỹ. Ai biết là người ấy mang họa vào thân. Cái kết luận ấy thật mai mỉa với trí tuệ loài người. Biết là nhu cầu tiến lên của con người để từ rằng buộc tiến tới tự do. Biết là dạng hạnh phúc lớn nhất của con người. Nhưng đối với Johnny Smith mỗi lần anh biết là một lần tai họa. Mà để có được năng lực biết ấy hình như Johnny Smithđã phải trả giá bằng những lần chấn thương khủng khiếp (lần thứ hai anh đã trải qua một cơn hôn mê gần năm năm). Stephen King rất khéo trong việc mô tả sự phục hồi tri thức của Johnny Smith, bút pháp nửa y học nửa triết học theo dõi sự tiến triển bí ẩn của tinh thần. Bút pháp này cùng những chi tiết bệnh lý đã dắt người đọc từ lĩnh vực thật sang lĩnh vực phi thật một cách tự nhiên (chính cái tự nhiên, như thực này dễ gây cho người ta cảm giác tác giả khẳng định một hiện tượng chưa được khoa học kiểm chứng: ngoại cảm).Vừa bừng mắt sau cơn hôm mê dài, Johnny Smith đã biết tên tuổi và gia cảnh người y tá chăm sóc anh. Rồi người bác sĩ với câu chuyện buồn về bà mẹ tưởng đã chết của anh cũng đã được Johnny Smith cảm nhận sau một lần vô tình anh nắm tay bác sĩ. Johnny Smith đã tìm được bà mẹ bặt tin bốn chục năm nay cho bác sĩ Weizak nhưng điều đó cũng chằng ích gì cho Weizak; anh không muốn đảo lộn những gì đã an bài. Sựbiết với một lượng thông tin lớn như ngần ấy đã trở nên vô ích. Cho đến lần họp báo thì sự biết của Johnny Smith đã trở thành tai họa cho anh. Đừng quên đây là xã hội Mỹhiện đại, sau chiến tranh Việt Nam, khi sự bưng bít đang là quốc sách, khi mọi thứWatergate đang muốn vùi sâu trong tối. Vì biết là phải biết cả cái xấu của thiên hạ. Mà thói thường người ta không ai lại muốn cái xấu của mình được công bố. Đã có một truyện cổ tích về chiếc gương thần kỳ: ai soi vào sẽ thấy hiện ra tất cả quá khứ của mình. Chiếc gương ấy bây giờ không còn, cố nhiên, vì mấy người soi đầu tiên đã đập nó rồi. Ôi cái bi kịch hài hước của nhân loại! Ngay ở buổi họp báo ấy sau khi thấy nhãn tiền cái khả năng kỳ lạ của Johnny Smith, mọi người đã tránh không chạm tới anh. Xã hội Mỹ không dại gì lại đi bắt tay con người này. Người ta kinh sợ anh như kinh sợ một thứ bệnh truyền nhiễm tệ hại nhất. Năng lực hiểu biết đã đẩy Johnny Smith vào cuộc sống cô đơn khủng khiếp. Sự đả kích của Stephen King ở đây thâm trầm và hiệu lực. Người ta cần Johnny Smith nói cho việc này, chỉ cho việc khác, nhưng không giao du với anh. Cần và giao du khác nhau lắm. Cần một công cụ và giao du với một con người. Johnny Smith đã cố giẫy ra khỏi cái chức năng công cụ mà người đời muốn gán cho anh. Cơn giẫy giụa cao trào nhất là anh đã cự tuyệt lời mời của một tên phóng viên bịp bợm của một tờ báo lá cải. Và Johnny đã phải trả giá cho hành động cao cả của anh:

Page 7: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

7B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

anh bị tờ báo bôi nhọ là tên bịp bợm. Mọi sự trở thành ra đảo ngược. Nhưng đấy chính là nền tự do của xã hội Mỹ: ai mạnh sẽ thắng.

Năng lực hiểu biết sẽ thật sự thành tại họa cho chủ nhân của nó khi nó phát hiện được kẻ phạm tội là người đang có quyền lực. Johnny Smith đã linh cảm được mối tai họa ấy. Anh tìm cách triệt tiêu dần năng lực biết của mình. Nhưng không được. Lương tri con người không thể ngồi yên trước cái ác. Khi nạn nhân của những vụ hãm hiếp giết người là những em gái tuổi học trò thì Johnny Smith không thể thờ ơ được. Anh đã vào cuộc và gần cạn sức lực với những ngón tay rớm máu bới tìm trên đất trong tuyết băng đêm tối để phát hiện thủ phạm. Việc đi tìm sự thật bao giờ cũng xúc động. Con người tật nguyền ấy đã thật sự quên mình đề tìm ra chân lý. Tất cả đối với anh, kể cả mạng sống của anh lúc ấy đều không có ý nghĩa gì trước cái khát tìm ra, hiểu được. Gương mặt bệch bạc, thất thần, thân thể run rẩy, kiệt lực của Johnny Smith như một biểu tượng đẹp đẽ và đau đớn của trí tuệ con người trong lĩnh vực lao động đặc biệt của nó và cũng là sức tố cáo đương đại mọi thế lực hắc ám đang tồn tại trên thế giới này. Trong cái xã hội mà kẻ phạm tội lại là cảnh sát thì coi chừng sự thực lại bị trị tội và người phát hiện thành kẻ bị lên án. Năm 1633 Galilê đã chẳng phải quỳ trước tòa án nước Ý thần quyền, bị buộc phải chối bỏ học thuyết trái đất quay của chính mình đó sao? Khi ấy sự thực ông tìm ra chưa ai hình dung được. Tai họa của ông là do ông biết sớm quá. Kho trí thức của nhân loại chỉ chịu đầy lên sau bao nhiêu mái đầu trác việc đã rơi dưới tay đao phủ. Trường hợp của cá nhân Johnny Smith ở đây ảnh hưởng còn hạn hẹp và may cho anh, kẻ phạm tội đã tự xử. Nhưng đến câu chuyện với Greg Stillson thì quy mô và tính chất tội ác hơn nhiều: quy mô toàn thế giới và tính chất hủy diệt. Chặn cái ác này, dù nó còn đang trong trứng, không dễ. Đây là điểm đỉnh là chủ đề cuốn tiểu thuyết. Tác giả và nhân vật đều chuẩn bị kỹ lưỡng cho trận đấu cuối cùng này. Ở đầu cuốn truyện StephenKing đã giới thiệu tính chất tàn bạo phi nhân đạo cao độ của Greg khi y giết một cách hèn hạ và ác độc con chó y gặp trên đường, giết chỉ vì ghét, thế thôi. Cái nụ cười êm ái của Greg khi y gọi con chó đến để phun hóa chất đốt cháy mắt con vật vô tội trong khoảnh khắc là một biểu tượng cho tính cách nhân vật này. Để độc giả không bị đứt liên lạc với nhân vật, phục sẵn cho phần cuối cuốn truyện, tác giả đã để cho Greg xuất hiện một lần nữa ở khoảng giữa cuốn truyện. Lần này với một cái chai đập vỡ lởm chởm nhọn sắc, y từ tốn, tung hứng trong việc khủng bố tinh thần một thanh niên vốn ngổngáo đến mức anh chàng này đái ra quần vì kinh hãi. Lần này Greg nhân danh công lý, nhưng trong tay y, sao công lý ghê rợn thế. Bản chất tàn ác, nhưng lại thích giấu tàn ác

Page 8: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

8B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

trong cái vỏ yêu thương. Đặc điểm ấy đã đưa Greg trúng vào hạ viện Hoa Kỳ. Xoay tiền vận động tuyển cử bằng một thủ đoạn đê hèn. Đàn áp đối phương bằng sức mạnh tàn bạo của một toán cướp. Mỵ dân tột cùng vô liêm sỉ. Greg thắng là tất nhiên. Không thắng thì không ra nước Mỹ. Greg là sản phẩm của một thời kỳ lịch sử Mỹ. Nó như một báo hiệu cho các loại chính khách kiểu Reagan xuất hiện. Bằng năng lực ngoại cảm, trong một lần mặt đối mặt, tay nắm tay, Johnny Smith đã nhận ra khả năng chiếm ghếtổng thống Hoa Kỳ của Greg. Mối linh cảm ấy đã làm cả Johnny lẫn Greg kinh hoàng nhìn nhau. Người này kinh hoàng vì phát hiện ra một sự thật khủng khiếp có cơ gieo họa cho toàn thế giới. Người kia vì bị lật tẩy quá nhanh, mạnh, rõ ràng, không đỡ kịp. Một chút nữa thì Johnny mất mạng ở ngay phút ấy. Chính khách Mỹ cỡ bự vốn không thích đề sống những ai biết quá khứ và mưu đồ của họ. Một cơn ngắt đúng lúc đã cứu sống Johnny. Và từ đó lương tâm anh đơn độc vào trận. Vào trận khi sức lực của anh đã cạn, ngọn đèn sinh mệnh của anh sắp tắt. Anh đã muốn buông xuôi. Coi như mình không biếtđể có được cái nhởn nhơ thanh thản của người không biết. Một lần nữa tiếng nói bên trong lại vang lên qua lời trăng trối của bà mẹ. Năng lực của con người phải được dùng cho đồng loại của nó. Sự hiểu biết (do ngoại cảm) của Johnny Smith không phải là tài sản của riêng anh. Biết thì phải hành động. Cuộc chiến đấu không cân sức. JohnnySmith hy sinh. Anh không giết được Greg Stillson, nhưng anh đã làm được điều chủ yếu: biến cái chết của anh thành của mọi người. Một mình Johnny Smith chưa thành sức mạnh. Thêm một bà mẹ biết, cái ác vẫn dễ dàng dập tắt. Nhưng kìa một người thứ ba đã nhận ra chân tướng Greg. Và sự nhận biết (giác ngộ) đã nổ bung ra như một phản ứng dây chuyền. (người thứ ba, là một người chụp ảnh đã kịp thời ghi hình Greg giật một đứa trẻ khỏi tay bà mẹ đề làm bia đỡ đạn cho mình - chi tiết khá đắt). Sức mạnh của nhận thức đã đủ sức và kịp thời ngăn chặn tội ác. Cốt truyện của Stephen King hấp dẫn đến từng chi tiết nhưng rút lại vẫn chỉ là một biểu tượng ca ngợi tính bất khả chiến thắng của chân lý. Vấn đề thực hay không thực của các tình tiết ngoại cảm không phải là điều đáng quan tâm nữa. Câu chuyện mang một chủ đề lớn hơn về đạo lý làm người trong thời đại hiện nay: cái ác quả có sức mạnh ghê gớm và nó rất lộng hành. Ngăn chặn nó phải là sự nhận thức của tất cả mọi người, tất cả chứ không phải chỉ một vài. Từ nhận thức của một người đến nhận thức của tất cả là một cuộc đấu tranh gian lao, khốc liệt. Chân lý tất yếu sẽ chiến thắng nhưng đừng quên nhiều lúc, nhiều khoảng lịch sử, kẻ thắng lâm thời vẫn tự nhận là chân lý (như ở thời kỳ trung cổ hay ở nước Mỹ thời

Page 9: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

9B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

nay). Cái giá để có được sự thật những lúc ấy, nhiều xương máu lắm và nơi ấy chính là mặt trận của các triết gia, các nhà văn, các nhà khoa học…

Tháng 9-1986

VŨ QUẦN PHƯƠNG

Page 10: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

10B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

MỞ ĐẦU

Khi tốt nghiệp trường cao đẳng Johnny Smith đã quên hẳn lần ngã trên sân băng vào cái ngày đen đủi tháng giêng năm 1953 ấy. Thành thực mà nói, anh đã quên nó ngay từhồi còn học ở trường phổ thông. Còn bố và mẹ thì hoàn toàn không hay biết gì cả.

Bọn trẻ trượt băng trên miếng đất nhỏ xíu dọn sạch quang, chỗ Hồ Tròn ở Durham. Lũ con trai lơn lớn một chút thì chơi hốc-cây bằng những chiếc gậy quấn băng dính và bày những chiếc giỏ đựng khoai tây cũ làm khung thành. Bọn trẻ nhỏ, như thường lệ, cũng chạy lăng xăng ở đấy, đầu gối của chúng đung đưa trông thật buồn cười, miệng phảra những bụm hơi trắng vào bầu không khí lạnh tới hai mươi độ âm. Ở rìa một góc sân đã dọn sạch, hai chiếc lốp ô tô cũ đương cháy, khói tỏa khét lẹt; các ông bố bà mẹ ngồi túm tụm cách đấy không xa, để mắt trông chừng bọn trẻ. Phải còn lâu mới tới thời của những chiếc xe máy trượt tuyết, và mọi người thích ra ngoài trời hít chút không khí tươi mát hơn là ngồi hùng hục với các động cơ.

Johnny từ nhà mình nằm phía bên kia phố Pownal đi sang, đôi giày trượt băng vắt trên vai. Đối với cái tuổi mới lên sáu thì cậu trượt băng không đến nỗi tồi. Không thật là giỏi để chơi được hốc-cây với những đứa trẻ lớn, song vẫn có thể trượt quanh những đứa trẻ con khác, bọn này chỉ làm được mỗi một việc là vung vẩy hai tay để giữ cân bằng hoặc ngã phệt đít xuống mặt băng.

Cậu nhẹ nhàng lượn theo mép sân băng sạch quang, bụng thầm mơ ước trượt được kiểu giật lùi như Timmy Benedix, tai lắng nghe tiếng băng rạn kêu lách tách bí ẩn dưới lớp tuyết, tiếng hò hét của các cầu thủ hốc cây, tiếng máy rền rĩ của chiếc xe chở xi măng vượt qua cầu đi về phía ngôi nhà của hãng “U.S. Gypsum” ở Lisbon Falls, tiếng nói chuyện lõm bõm của người lớn. Thật thú vị khi được sống trên cõi đời này vào cái ngày đông lạnh và nhiều gió này. Tất cả đều tốt đẹp, không chút âu lo, không hề ham muốn… có chăng là muốn trượt được kiểu giật lùi như thằng Timmy Benedix.

Cậu lướt ngang qua chỗ đống lửa và thấy ba người lớn tuổi đương chuyền tay nhau chai rượu.

Page 11: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

11B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Cho cháu với nào, - cậu kêu to nói với Chuck Spier, người mặc chiếc áo khoác ngắn rộng thùng thình và chiếc quần vải flanen xanh nhạt.

Chuck cười khẩy:

- Cút ngay đi nào, thằng nhóc! Xem kìa, mẹ mày đang gọi đấy.

Cậu bé Johnny sáu tuổi mỉm cười và lại trượt đi tiếp. Ở đầu bên kia, chỗ mảnh sân băng tí xíu nối với con đường, cậu trông thấy thằng Timmy Benedix đi từ bờ dốc xuống cùng với ông bố, Timmy đi ở phía trước.

- Timmy! - Johnny Smith gọi to. - Trông này!

Cậu quay người nửa vòng, vụng về trượt giật lùi. Johnny không hay là cậu đương trượt vào giữa đám chơi hốc cây.

- Ê, thằng nhóc! - Ai đó kêu lên, - Tránh ra nào!

Johnny không nghe thấy. Cậu đã đạt được điều mình mong ước. Cậu đang trượt giật lùi đây! Cuối cùng cậu đã nắm bắt được nhịp động tác. Chỉ còn phải học cách điều khiển thân người của mình nữa thôi...

Johnny phấn khởi nhìn xuống đất, cậu muốn theo dõi xem đôi chân chuyển động ra sao.

Cậu không nhận thấy là quả cầu hốc-cây bẹp móp, cũ kĩ, cạnh sờn lởm chởm bay vụt qua trước mặt cậu. Một đứa trong dám trẻ lớn, không thật vững lắm trên đôi giày trượt băng, lao như tên bắn theo quả cầu, không còn nhìn thấy gì trước mặt.

Chuck Spier chợt hiểu ra chúng nhất định sẽ xô vào nhau. Anh nhẩy bật dậy và hét to:

- Johnny! Coi chừng đấy!

Johnny ngẩng đầu lên và đúng lúc ấy tay cầu thủ hốc-cây hậu đậu đương trên đà trượt nhanh xô hết sức mạnh vào người Johnny Smith.

Page 12: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

12B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Johnny bắn tung người lên không, hai tay giang ra thảm hại. Sau một tích tắc cậu nện đầu xuống mặt băng và thấy mình rơi xuống một vực sâu đen kịt.

Tối đen… mặt băng đen… tối đen… mặt băng đen… tối đen… bóng đêm.

Sau này mọi người nói lại với cậu là cậu bị ngất đi. Johnny chỉ nhớ là khi mở mắt ra, cậu thấy xung quanh mình những khuôn mặt: hốt hoảng của các cầu thủ hốc cây; lo lắng của những người lớn; và tò mò của bọn trẻ con… Thằng Timmy Benedix thì đương cười khẩy. Chuck Spier đỡ Johnny dậy.

Một băng đen. Rất đen

- Thế nào? - Chuck hỏi. - Ổn cả chứ, Johnny? Nó xô vào cháu mạnh ra trò đấy.

- Đen lắm. - Johnny thốt lên, giọng khản đặc. - Mặt băng đen. Đừng bước lên đó nữa, chú Chuck.

Chuck hoảng sợ đưa mắt nhìn mọi người đương xúm quanh, rồi lại nhìn Johnny. Anh sờ tay vào sát bướu to tướng lớn dần trên trán Johnny.

- Xin lỗi, - tay cầu thủ hốc-cây hậu đậu nói. - Tôi không nhìn thấy nó. Bọn trẻ con không được chơi ở chỗ người lớn đang chơi hốc-cây mới phải. Đó là luật mà. - Nó rụt rè nhìn xung quanh tìm người ủng hộ.

- Johnny! - Chuck gọi. Anh không thích cặp mắt của cậu bé. Chúng tối sầm, hoang vắng, xa lạ, và lạnh lẽo. - Cháu cảm thấy trong người thế nào rồi?

- Đừng bước lên đó nữa, - Johnny nói mà không hiểu mình nói gì, cậu vẫn nghĩ đến cái mảnh băng, mảnh băng đen kịt. - Nó nổ đấy, axit.

- Hay là ta đưa nó đến bác sĩ chăng? - Chuck hỏi Bill Gendron. - Chẳng hiểu nó nói gì cả.

- Đợi tí đã. - Bill khuyên

Họ đợi. Đầu óc Johnny sáng sủa ra thật.

Page 13: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

13B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Ổn rồi, - cậu lắp bắp, - đỡ cháu dậy với nào. - Thằng Timmy Benedix vẫn đương cười khẩy, đồ thối tha. Johnny quyết định sẽ còn cho Timmy biết tay. Đến cuối tuần này cậu sẽ trượt thật bay bướm quanh người nó cho xem... theo kiểu thông thường và kiểu giật lùi nữa.

- Nào cháu lại chỗ đống lửa ngồi nghỉ đi một chút, - Chuck nói. - Nó xô vào cháu mạnh ra trò đấy.

Họ kéo Johnny lại bên đống lửa. Mùi cao su cháy sôi lên khét lẹt, gây cảm giác nôn nao muốn ói mửa. Đầu đau nhức. Cậu cảm thấy phía trên mắt trái đương mọc ra một cái bướu kì lạ. Cục bướu có vẻ nhô dài ra đến cả thước tây.

- Cháu có nhớ được cháu là ai hoặc đại khái một điều gì đó không? - Bill hỏi.

- Tất nhiên, tất nhiên cháu nhớ chứ. Ổn cả rồi mà.

- Bố mẹ cháu tên gì?

- Ông Herb và bà Vera. Herb và Vera Smith. - Bill và Chuck liếc nhìn nhau và nhún vai.

- Có vẻ như với nó đều ổn cả, - Chuck nói, và không hiểu sao nhắc lại lần thứ ba. -Mà cái thằng đó xô vào nó mạnh ra trò nhỉ, đúng không? Huỵch một cái…

- Ôi cha, còn là khổ cái tụi trẻ con này, - Bill nói, đưa mắt âu yếm nhìn hai đứa con gái sinh đôi của mình đang nắm tay nhau trượt trên sân, rồi nhìn sang Johnny. - Ngã một cú như thế thì người lớn cũng có thể chết nữa là.

- Trừ bọn da đen. - Chuck nói và cả hai phá lên cười. Chai rượu “Bushmill’s” lại được chuyền tay nhau.

Mười phút sau, Johnny đã lại ở trên sân băng, cơn đau đầu đã dịu, cục bướu tím ngắt cứ thấp thoáng trước mắt như một con dấu kỳ quặc. Khi Johnny về nhà ăn cơm trưa cậu đã quên phứt chuyện cậu bị ngã rồi ngất đi, mà chỉ thấy vui như mở cờ vì đã học được cách trượt giật lùi.

Page 14: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

14B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Trời đất ơi! - Bà Vera kêu lên khi nhìn thấy đứa con. - Sao đầu con lại bị bươu lên thế này?

- Con ngã, - cậu trả lời rồi cắm đầu húp món xúp thịt hộp.

- Con thấy trong người vẫn khỏe chứ, Johnny? - Bà mẹ hỏi, tay đặt lên trán con.

- Tất nhiên, mẹ ạ.

Chuyện chỉ đến vậy, nếu không kể đến những cơn ác mộng dày vò cậu suốt một, hai tháng sau... những cơn ác mộng và cảm giác buồn ngủ đôi khi đến vào những lúc mà trước kia cậu chẳng bao giờ thấy buồn ngủ.

Cậu thấy mình khỏe mạnh.

Một lần vào một buổi sáng trung tuần tháng hai. Chuck Spier phát hiện thấy bình ắc qui của chiếc xe “De Soto” cũ kĩ, kiểu năm 48, bị hết điện. Chuck quyết định lấy điện từxe vận tải nạp sang cho nó. Khi anh vừa đấu dây vào cọc thứ hai của ắc qui thì nó nổtung, té các mảnh vụn và axit vào giữa mặt anh. Anh bị hỏng mắt. Nhờ trời, bà Vera nói, không bị hỏng cả hai mắt. Johnny rất buồn rầu; sau đó một tuần, cậu đi cùng bố đến bệnh viện Lewiston thăm Chuck. Cảnh Chuck nằm trên giường bệnh trông có vẻ bé bỏng và ủ rũ thế nào ấy đã làm Johnny xúc động mạnh - và đêm hôm đó cậu nằm mơ thấy chính mình, Johnny, đang nằm ở đó.

Những năm sau đó đôi khi cậu thấy mình có những linh cảm - chẳng hạn cậu biết được đĩa nhạc nào sẽ vang lên trên đài từ trước cả khi ban nhạc DJ trình diễn, nhưng cậu không bao giờ liên hệ những chuyện đó với cái ngã ở sân băng. Đến lúc ấy cậu cũng đã quên mất nó rồi

Mà những linh cảm đó cũng không có gì thật khác thường cho lắm, chúng cũng không quấy rầy Johnny thường xuyên. Cho tới trước cái buổi tối đi chơi chợ phiên ởnông thôn và chuyện cái mặt nạ thì không có gì đặc biệt xảy ra. Và sau đấy là cái tai nạn bất ngờ.

Sau này Johnny hay nghĩ đến những chuyện đó.

Page 15: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

15B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Việc anh trúng số khi chơi trò “Bánh xe định mệnh” xảy ra trước khi anh bị tai nạn lần thứ hai.

Như một điểm báo chẳng lành từ thuở ấu thơ.

*

* *

Mùa hè năm 1955. Một người làm nghề chào hàng chạy đi chạy lại như con thoi khắp Nebraska và Iowa. Gã ngồi sau tay lái chiếc xe “Mercury” kiểu 1953, đồng hồ cây số đã chỉ hơn 7 vạn dặm, các van xúp-páp của chiếc “Mercury” đã bắt đầu gõ thành tiếng lọc cọc. Đó là một người đàn ông to lớn còn trẻ, một tay dao - búa của miền Trung Tây; mùa hè năm 1955 ấy, sau có bốn tháng gì đó kể từ khi gã bị cháy túi trong chuyến buôn sơn, Greg Stillson mới có hăm hai tuổi.

Trong thùng xe và trên ghế sau chất đầy những hộp các tông đựng sách. Chủ yếu là kinh thánh. Đủ các khổ và dày mỏng khác nhau. Thông dụng nhất là cuốn “Kinh thánh của Hội những người sùng đạo nước Mỹ” - giá một đô la sáu chín xu một quyển, gáy dán bằng keo máy bay, có thêm mười sáu bản tranh minh họa màu và đảm bảo không bong ít nhất là trong vòng mười tháng; loại rẻ hơn, có sáu nhăm xu, là cuốn “Kinh phúc âm của Hội những người sùng đạo nước Mỹ” - cũng là loại sách bỏ túi, không có tranh minh họa màu, song lại có lời răn của chúa Jesus, còn đối với những người lắm tiền thìcó cuốn “Lời Chúa dạy của Hội những người sùng đạo nước Mỹ”. Một cuốn sách xa xỉ, giá những mười chín đôla chín nhăm xu, bìa lọc da trắng, trên bìa có để chỗ ghi tên người chủ cuốn sách, tên họ được in bằng chữ vàng, có hai bốn bức tranh màu minh họa tô điểm cho cuốn sách, còn ở giữa có sẵn các trang giấy trắng, có thể ghi ngày sinh, tháng cưới, ngày mai tang vào đó. Cuốn “Lời Chúa dạy” hoa Mỹ này có thể dùng bền tới hai năm. Trong xe còn có cả những hộp đựng những cuốn sách nhỏ, bìa mỏng, với nhan đề: “Con đường mộ đạo ở nước Mỹ”; “Âm mưu của bọn Do Thái và cộng sản chống lại Hợp chủng quốc của chúng ta”.

Page 16: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

16B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Cuốn sách in bằng giấy xấu rẻ tiền này, Greg lại bán chạy hơn so với toàn bộ sách Thánh kinh gộp lại. Nó trình bày chi tiết việc bọn Rothschild, Roosevelt và Greenblatt1

đã chiếm đoạt nền kinh tế và chính phủ Mỹ như thế nào.

Ở Washington người ta vẫn nhớ đến thời kì McCarthy2. Ở miền Trung Tây, ngôi sao của Joe McCarthy, Margaret Chase Smith , người bang Maine, do “bản Tuyên ngôn của Lương tri” làm xôn xao dư luận của mình, vẫn bị gọi là “đồ khốn nạn”. Không kể những sách nói về chủ nghĩa cộng sản, những khách hàng nông thôn của Greg Stillson còn quan tâm không lành mạnh tới những cuốn sách nói về việc bọn Do thái thống trị thếgiới.

Greg rẽ ngoặt vào một con đường nhỏ lầm bụi dẫn tới cổng nhà một người chủ trại thành phố Ames bang Iowa khoảng hai mươi dặm về phía tây. Ngôi nhà trông như bỏhoang không có ai ở - các rèm cửa buông kín, cửa chuồng bò đóng chặt, không thể biết được có ai trong nhà hay không nữa, nhưng đối với cái bọn chủ trại thì cứ phải mạnh tay: có thử thì rồi mới biết. Gần suốt hai năm nay câu châm ngôn ấy đã phục vụ đắc lực cho Greg Stillson kể từ khi gã cùng với bà mẹ chuyển từ bang Oklahoma về bang Omaha. Người ta không thể làm giàu bằng nghề quét sơn nhà, nhưng gã chỉ mong gột bỏđược cái dư vị chúa Jesus trong miệng dù chỉ một ít lâu thôi, cầu chúa tha tội cho cái lời lẽ báng bổ như vầy. Giờ thì gã sẽ làm cái công việc của mình - lần này không phải với tư cách nhà truyền giáo hay chiến sĩ đấu tranh cho sự phục hưng tôn giáo nữa; gã khoan khoái được từ bỏ cái trò buôn thần bán thánh trước đây.

Greg mở cửa xe, nhưng khi gã vừa đặt chân xuống lớp đất bụi của con đường nhỏtrước cổng thì từ sau chuồng bò nhô ra một con chó lớn dữ tợn với đôi tai cụp. Nó sủa dữ dội.

- Chào chú cún. - Greg nói, giọng trầm, dễ nghe, đầy ngụ ý. Vào cái tuổi hai mươi hai gã có đầy đủ kinh nghiệm của một diễn giả và biết cách thu phục thính giả.

1 Rothschild, Greenblatt – những dòng họ tài phiệt lớn có nhiều ảnh hưởng tới chính sách đối nội và đối ngoại nước Mỹ.

Roosevelt: Tổng thống Mỹ từ 1934-1945, có khuynh hướng dân chủ.2 Joe McCarthy – một chính khách Mỹ, nổi tiếng chống cộng sản.

Page 17: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

17B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

“Chú cún” không đáp lại lời chào thân thiện. Nó tiến lại gần, to lớn, dữ tợn, rõ ràng có ý định xơi tay chào hàng một miếng thay cho bữa sáng. Greg chuồn vội vào xe. Sập cửa và ấn còi hai lần. Mồ hôi chảy dài trên mặt. Ở chỗ dưới nách của tấm áo vét lanh trắng xuất hiện những vết xám sẫm tròn tròn, trên lưng áo chúng loang thành vệt dài như một cái cây chi chít những cành. Greg lại ấn còi song chẳng có ai ra. Chắc chắn cái bọn nhà quê này đã ngồi vào chiếc xe “International Harvester” hay “Studebaker” của chúng và đi vào thành phố rồi.

Greg mỉm cười.

Đáng lẽ phải cài số lùi và cho xe ra khỏi con đường nhỏ trước cổng nhà thì gã lại quờ tay lại phía sau và lôi ra một cái bơm thuốc nhưng nạp đầy không phải là thuốc trừrệp mà là a-mô-ni-ắc.

Kéo hết cái bơm lại phía sau, Greg mỉm cười hài lòng rồi bước ra khỏi xe. Con chó đã ngồi xệp xuống trên hai chân sau lại lập tức bật dậy và bắt đầu gầm gừ tiến lại.

Greg vẫn mỉm cười.

- Ê, ê, chú cún, - gã vẫn nói bằng giọng dễ thương, đầy ngụ ý như thế. - Lại đây nào, lại đây: phần của chú đây này.

Gã căm thù lũ chó canh trại bẩn thỉu này, chúng cư xử cứ như là ông vua con vênh váo trên khoảnh đất bé xíu trước cổng nhà, hơn nữa cứ trông con chó cũng có thể suy ra tay chủ của nó là người như thế nào.

- Đồ nhà quê quỉ quái, - gã nói chỉ đủ mình nghe, nụ cười vẫn không rời khỏi khuôn mặt. - Nào, lại đây, chú chó nhỏ yêu quí.

Con chó đến gần. Hai chân sau của nó căng ra chực chồm lên. Trong chuồng có tiếng bò cái rống, gió nhẹ nhàng lùa những chiếc lá ngô xào xạc. Khi con chó vừa chồm tới, nụ cười của Greg chuyển thành một cái nhếch mép dữ tợn và tàn nhẫn. Gã ấn cần bơm, quất tia a-mô-ni-ắc cháy bỏng thẳng vào mắt con chó.

Tiếng chó sủa dữ tợn đổi thành một tiếng rít ngắn ngủi đau đớn, và trong lúc chất a-mô-ni-ắc đốt cháy cặp mắt nó, nó chuyển thành một tiếng tru thất thanh. Con chó quặp đuôi, từ một con chó săn giữ nhà nó đã biến thành một chú chó cảnh thảm bại.

Page 18: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

18B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Gương mặt Greg tối sầm. Cặp mắt nheo lại chỉ còn là hai khe nhỏ tí trông đến khó chịu. Gã nhẩy lại gần và giơ chân đi giầy thủng mõm đá mạnh vào sườn con chó. Con chó tru lên the thé kéo dài và tự nó kí vào bản án của nó - đáng ra, phải chạy trốn về phía chuồng bò thì vì đau đớn và sợ hãi, nó lại lao vào quần nhau với kẻ hành hạ mình.

Gầm gừ, nó mù quáng xông về phía trước, bập răng vào quần Greg và xé toang gấu quần bên phải.

- Đồ sâu bọ! - Greg nghẹn thở vì tức giận và đá cho con chó một cái, nhưng lần này mạnh đến nỗi làm nó lăn lông lốc trên đất bụi. Thét lên giận giữ, Greg nhẩy lại chỗ con chó, đá thêm nữa, đá nữa. Và giờ đây khi xương sườn cái thì gẫy, cái thì vẹo, đôi mắt giàn giụa nước mắt, con chó mới đánh hơi được toàn bộ sự nguy hiểm đương đe dọa nó xuất phát từ cái thằng ngốc kia. Song đã muộn.

Greg Stillson thở hồn hển, mình đẫm mồ hôi, la hét đuổi theo con chó qua suốt cái sân và đánh cho tới khi nó rền rỉ lết đi khó nhọc trong đám bụi lầm. Mình con chó đầm đìa máu. Nó đang hấp hối.

- Không được cắn bậy, - Greg rít lên. - Nghe không? Nghe thấy tao nói không? Không được cắn bậy, đồ rác rưởi. Chưa một ai dám ngăn cản tao. Nghe thấy không? Không một đứa nào.

Gã giơ mũi giầy bê bết máu giáng một đòn nữa, song con chó, sức đã kiệt, chỉ còn khẽ rên rỉ trong cổ để trả lời. Gã không thấy vui sướng gì. Đầu Greg nhức nhối. Tất cả là tại nắng cả thôi. Đuổi theo con chó dưới trời nắng như thiêu như đốt này. Chưa ngất đi còn là may đấy.

Greg thở nặng nhọc. Gã nhắm mắt lại một giây; những giọt mồ hôi, giống như nước mắt, lăn dài trên mặt, những giọt mồ hôi lấp lánh như ngọc trong mái tóc dựng đứng. Con chó bị đánh nhừ tử đang hấp hối cạnh chân hắn. Những đốm sáng muôn màu phập phồng theo nhịp tim đập nhảy nhót trong khoảng không tối đen trước cặp mí mắt sụp xuống của Greg.

Đầu nhức nhối.

Page 19: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

19B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Đôi khi Greg tự hỏi là có phải gã bị mất trí không. Như bây giờ chẳng hạn. Gã vốn chỉ muốn bơm tia a-mô-ni-ắc vào mắt con chó, đuổi nó vào chuồng bò, và để lại tấm danh thiếp của mình vào chỗ khe cửa mà thôi. Bây giờ làm gì đây? Thật tởm khi nhìn thấy đống bầy nhầy này. Có lẽ, giờ mà để danh thiếp lại thì không khôn ngoan chút nào, đúng thế không?

Gã mở mắt ra. Con chó nằm cạnh chân hắn, thở hổn hển, máu từ hai lỗ mũi nhỏthành giọt. Greg Stillson nhìn xuống chỗ con chó, nó liếm đôi giày của gã, vẻ hèn hạnhư muốn công nhận là mình đã bị đánh bại.

- Không được xé quần của tao, - gã nói với con chó. - Tao đã phải trả mất những năm đô la cho cái quần này. Đồ cứt chó.

Đến lúc phải chuồn rồi. Chẳng hay ho gì nếu tay Clem Kadiddlehopper cùng với vợvà sáu đứa con hắn từ thành phố đi chiếc xe “Studebaker” của hắn về đây và thấy con chó sắp chết cùng tên chào hàng kẻ cướp đứng kề bên. Rất có thể là gã sẽ bị mất việc. Công ty “Con đường mộ đạo của nước Mỹ” không giữ làm gì những người chào hàng mà lại đi giết chó của các con chiên của chúa.

Bật lên tiếng cười gằn. Greg quay lại chỗ chiếc xe “Mercury” của mình, ngồi vào xe và nhanh chóng lùi xa khỏi con đường nhỏ trước cổng nhà. Gã rẽ sang con đường làng chạy suốt cánh đồng ngô thẳng như một dây đàn, và thế là bây giờ gã phóng xe với tốc độ sáu nhăm dặm một giờ theo con đường đó, để lại sau mình một dải bụi dài đến hai dặm.

Đúng là gã không muốn bị mất việc. Ít ra là vào thời gian này. Gã kiếm được không đến nỗi tồi; ngoài các thủ đoạn mà cái Công ty “Con đường mộ đạo nước Mỹ” đã biết, Greg còn sử dụng một vài mánh khóe do gã nghĩ ra mà công ty không thể biết được. Phải, hiện nay gã kiếm tiền không đến nỗi tồi. Hơn nữa, khi đi đây đi đó, gã còn được tiếp xúc với mọi người…, với lũ con gái. Cuộc đời tuyệt lắm, chỉ có cái…

Chỉ có cái là điều đó hãy còn ít quá đối với gã. Gã tiếp tục chạy xe trên đường. Đầu như muốn vỡ ra. Phải, điều đó vẫn còn ít đối với gã. Gã cảm thấy rằng, chờ đón gã là một điều gì đó lớn hơn nhiều so với việc lang thang khắp miền Trung Tây, buôn kinh

Page 20: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

20B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

thánh và giả mạo giấy tờ thanh toán để kiếm thêm được hai đô la nữa mỗi ngày. Gã đã cảm thấy cái đương chờ gã.

Sự vĩ đại.

Đúng, chính thế đấy, rõ ràng là thế. Mấy tuần trước đây, gã lôi một con bé nào đấy chẳng biết nữa vào nhà chứa cỏ; bố mẹ cô ta sau khi chất đầy những chú gà tơ lên xe đã lái xe ra Davenport để bán. Thoạt tiên cô ta hỏi gã có muốn uống nước chanh không, thếlà mọi việc cứ tuần tự như tiến, và sau khi CÁI ẤY đã xảy ra, cô ta nói với gã là trong cuộc tình gã giống như một nhà truyền giáo chán ốm, ngay lúc ấy, không hiểu tại sao, gã cho cô ta một cái tát.

Không, chuyện không hoàn toàn như thế.

Thật ra gã tát cô ta đâu tới ba hoặc bốn lần. Đến khi cô ta òa khóc và bắt đầu kêu cứu, gã mới dừng tay và rất vất vả - buộc phải giở hết các ngón quyến rũ của mình ra -mới dỗ được cô ta yên. Lúc đó đầu gã cũng nhức vô cùng, trước mặt gã cũng hiện ra những đốm sáng rực rỡ phập phồng, quay cuồng va chạm vào nhau. Gã thử thuyết phục bản thân rằng tất cả là do lỗi của cái nóng, cái nóng chết người trong vựa cỏ, nhưng đâu phải chỉ có nó gây nên đau đầu. Chính cái cơn giận dữ mông lung ấy, như lúc ở sân bịcon chó xé toang gấu quần của gã, đã dâng lên cuồn cuộn trong đầu gã, một nỗi tức giận tăm tối và điên loạn.

- Ta không điên. - Greg nói to. Gã vội hạ kính cửa xe xuống và bầu không khí oi nồng của mùa hạ cùng với mùi bụi đường, mùi ngô, mùi phân rác ùa cả vào xe. Gã mởđài và bắt gặp Patty Page đương hát. Cơn đau đầu hơi dịu bớt.

Cái chính là phải biết kiềm chế bản thân, không làm hại đến thanh danh. Nếu tuân theo đúng nguyên tắc đó, anh sẽ trở nên bất khả xâm phạm. Chỗ này hay chỗ khác gã đã bắt đầu thành đạt. Giờ đây trong các giấc mơ gã ngày càng ít thấy ông bố hiện về đứng phía trên người gã, chiếc mũ đội hất ngược ra sau gáy và gào lên: mày là đồ cục cứt, thằng nhãi thò lò mũi kia! Mày là đồ cứt khô!

Gã ngày càng ít mơ thấy giấc mơ đó hơn vì mọi chuyện đã thay đổi rồi. Gã không còn là một thằng nhãi thấp bé thò lò mũi nữa. Tất nhiên hồi bé, gã gầy còm, hay ốm vặt, nhưng gã bình phục rất nhanh và hiện nay gã còn chăm sóc được mẹ nữa…

Page 21: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

21B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Thật ra thì ông bố không còn sống nữa. Ông không thể biết được điều ấy. Nhưng Greg cũng không thể ấn những lời nói đó trả lại vào miệng ông, bởi vì người bố đã chết trong một vụ giàn khoan dầu bị nổ; ông chết rồi, song Greg những muốn có được một lần, dù chỉ là một lần, đào mộ lôi bố dậy và hét vào bộ mặt rữa nát của ông: “Ông nhầm rồi, ông bố ạ, ông nghĩ nhầm về tôi rồi!” và sau đó cho ông ta một cái đá nên thân, một cái đá như…

Như cái đá gã tặng cho con chó.

Cơn đau đầu lại tái phát song không mạnh như trước.

- Ta không điên, - gã lại cất tiếng nói, bây giờ tiếng nhạc át tiếng gã nói. Mẹ vẫn nói với Greg là có một điều gì đó lớn lao lắm, một cái gì đó vĩ đại đương chờ đón gã, và gã tin vào những lời đó. Cái chính là không được chệch bước và phạm phải những sai lầm như việc gã tát con bé đó hay giết con chó ấy, và phải luôn tỏ vẻ trong sạch.

Điều vĩ đại đương chờ Greg có là gì đi chăng nữa, gã sẽ biết được, khi nó đến. Gã hoàn toàn tin tưởng vào điều ấy.

Greg lại nghĩ đến con chó, nhưng lần này khi nhớ lại chỉ có một nét cười lạnh lẽo thờơ thoáng hiện trên môi gã.

Sự vĩ đại đương chờ gã. Thật ra nó có thể chưa đến ngay. Thì đã sao, Greg hãy còn trẻ, có gì là thiệt, nếu như ta còn nhiều năm tháng nữa để chờ, nếu như ta hiểu, mọi thứkhông thể có ngay. Nếu ta tin thì rút cục mọi ước muốn sẽ trở thành hiện thực. Mà gã thì gã tin.

Nào, hỡi đức chúa thánh thần và đức chúa Jesus- con của chúa, hãy cứ việc phù hộcho những kẻ nào ngăn đường Greg này thử xem.

Stillson khuỳnh khuỷu tay rám nắng chòi ra khỏi cửa xe và miệng bắt đầu huýt sáo theo giai điệu bài hát đương vang lên trên đài. Gã ấn mạnh chân ga, thúc chiếc “Mercury”cũ kĩ phóng tới bảy mươi dặm một giờ theo con đường thẳng tắp chạy qua các trang trại của bang Iowa, tiến tới tương lai, bất luận nó thế nào đi nữa.

Page 22: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

22B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

PHẦN THỨ NHẤT

BÁNH XE ĐỊNH MỆNH

Buổi tối hôm ấy để lại trong lòng Sarah hai hồi ức: vận may của Johnny khi đánh sốtrên “Bánh xe định mệnh” và chiếc mặt nạ. Năm tháng trôi qua và cứ mỗi lần cô thử nhớlại buổi tối khủng khiếp đó, cái mặt nạ lại hiện lên.

Anh sống trong một khu chung cư ở Cleaves Mills. Tám giờ kém mười lăm. Sarahđậu xe ở đầu phố rồi đến bấm chuông cửa. Hôm nay họ sẽ đi chơi bằng xe của cô. Johnny đã đưa xe của anh đi sửa ở xưởng sửa chữa của ông Tibbet ở Hampden - ổ bịbánh xe bị kẹt hay hỏng cái gì đại loại như thế. Một trăm đô la tiền công. Johnny nói với cô qua điện thoại và cười với điệu cười quen thuộc. Sarah chắc có lẽ sẽ òa lên khóc nếu như chuyện đó xảy ra với chiếc xe của cô - đụng tới túi tiền của cô.

Cô đi tới chỗ cầu thang bên trong gian tiền sảnh, ngang qua chỗ bảng thông báo. Thường nó dán đầy những tờ quảng cáo mời mua xe mô tô, rađiô nhạc nổi, thuê các nữthư kí đánh máy hay tham gia vào các nhóm đi du lịch ở Canada, California hay Florida, vừa có thể thay nhau lái xe mà lại chỉ phải trả có một phần tiền xăng. Nhưng hôm nay một tấm áp phích chiếm hầu hết cái bảng vẽ một bàn tay nắm chặt giơ lên trên một nền phông màu đỏ rực, xao động như có ánh lửa cháy. Một hàng chữ lớn đậm nét ghi trên tấm áp phích: BÃI KHÓA! Bấy giờ là hạ tuần tháng mười năm 1970.

Johnny sống trên tầng hai trong một căn phòng có cửa sổ nhìn ra đường, anh thường gọi nó là “căn chuồng cu của tôi”. Ở đây anh có thể vận áo smocking trông như tài tửRamon Navarro3, tay cầm một li nước quả ép hay nước mát mà đứng ngắm nhìn khu trung tâm - trái tim lớn của Cleaves Mills đang đập rộn rã: những đám đông từ cửa rạp chiếu bóng đổ ra, những tấm biển quảng cáo bằng đèn nê ông nhấp nháy.

3 Một diễn viên điện ảnh nổi tiếng đầu thế kỷ.

Page 23: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

23B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Thật ra, Cleaves Mills chỉ gồm một đường phố chính với chiếc đèn hiệu chỉ đường ởđầu ngã tư (từ sáu giờ tối trở đi nó biến thành một điểm sáng nhấp nháy), khoảng hai chục cửa hiệu và một xưởng nhỏ đóng giầy moccasin4. Giống như các thị trấn nhỏ bao quanh thành phố Orono, nơi đặt trường đại học tổng hợp của bang Maine, thị trấn Cleaves Mills sống được chủ yếu nhờ vào các sinh viên bằng cách cung cấp cho họ mọi thứ cần thiết: rượu vang, bia, xăng, nhà ở, nhạc rock “n” roll, thức ăn chế biến sẵn, ma túy, bánh kẹo, nhà ở, phim ảnh. Rạp chiếu bóng ở đây có tên là “Bóng mát”. Trong năm học nó chỉ chiếu những phim không ăn khách hoặc các đoạn phim tư liệu chiến tranh của những năm bốn mươi chán ngắt. Đến mùa hè nó liên tục chiếu các phim “cao bồi” có tài tử Clint Eastwood đóng vai chính.

Johnny và Sarah đã tốt nghiệp từ năm ngoái và hiện nay cả hai cùng dạy ở trường trung học Cleaves Mills - một trong số ít những trường còn chưa sát nhập vào hệ thống giáo dục của tỉnh. Các giáo sư, nhân viên hành chính của trường đại học tổng hợp cũng như các sinh viên đều thuê nhà ở Cleaves, vì thế trong ngân quĩ thành phố không có mấy đồng tiền. Trường trung học được trang bị hết sức hiện đại. Đám thị dân có thể ca cẩm giới trí thức đại học về những câu chuyện sách vở chữ nghĩa hay những cuộc biểu tình chống chiến tranh của họ, đấy là chưa kể đến việc họ hay can thiệp vào công việc của thịtrấn, song lại hoàn toàn không hề phản đối những đồng đô la rơi như mưa vào túi dưới dạng tiền thuê những ngôi biệt thự sang trọng cỡ giáo sư hay các khu chung cư thường nằm ở một khu phố mà đám sinh viên đặt tên là khu Đất hoang hay là “Phố ngốc”.

Sarah gõ cửa phòng và nghe tiếng Johnny đáp bằng một giọng trầm trầm là lạ thếnào ấy:

- Cửa mở đấy, Sarah ạ!

Hơi nhíu mày, cô đẩy mạnh cửa. Phòng của Johnny tối đen, nếu không kể đến thứánh sáng vàng nhợt của chiếc đèn hiệu từ đầu phố hắt vào. Đồ đạc trong phòng biến thành những bóng đen không hình thù, trông thật quái dị.

- Johnny đấy à?

4 Một kiểu giầy da mềm, bắt chước dép của các bộ lạc người da đỏ - N.D.

Page 24: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

24B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Cho là cầu chì bị cháy, cô ngập ngừng bước về phía trước, và đột nhiên ngay trước mặt cô nhô ra một bộ mặt, một bộ mặt khủng khiếp, có lẽ chỉ thấy trong những cơn ác mộng. Nó phát ra một thứ ánh sáng xanh lè, hư ảo, ma quái. Một con mắt trợn trừng nhìn cô như muốn thôi miên, còn con mắt kia chăm chăm độc ác dõi theo cô qua đôi mí sụp xuống chỉ còn là một khe nhỏ. Nửa mặt bên trái, bên có đôi mắt mở trừng, trông bình thường. Nhưng nửa bên phải thì hệt như của một giống quái vật: nó nhăn nhúm bất thành nhân diện - cặp môi dày chành ra, những chiếc răng vẩu nhô ngược lấp lánh trong bóng tối.

Sarah thốt kêu lên một tiếng khẽ và loạng choạng lùi lại. Thình lình đèn bật sáng, và gian nhà hầm tối tăm vụt biến mất, cô lại thấy mình đang đứng trong phòng của Johnny: trên tường treo một bức ảnh ghép - Nixon đang rao bán những chiếc ô tô cũ, sàn nhà trải tấm thảm do mẹ của Johnny dệt, khắp phòng đầy vỏ chai rượu vang dùng thay chân đèn cắm nến. Bộ mặt thôi không còn phát sáng nữa, và cô hiểu rằng đó chỉ là một cái mặt nạthường thấy bán trong các cửa hiệu rẻ tiền vào ngày Lễ các Thánh. Con mắt xanh của Johnny chớp chớp trong cái hố mắt rỗng của chiếc mặt nạ.

Johnny tháo chiếc mặt nạ xuống, và đây, anh đứng trước mặt cô - mặc chiếc quần jean đã bạc mầu và chiếc áo len nâu, với nụ cười bất tuyệt trên khuôn mặt.

- Xin chúc mừng em nhân ngày hội nhé, Sarah, - anh nói.

Tim cô vẫn đập thon thót. Anh đã làm cô sợ hết hồn.

- Đùa hay đấy, - cô nói và quay ngoắt người bỏ đi ra. Cô rất không thích người ta dọa cô như vậy. Anh đuổi kịp Sarah khi cô đã ra đến cửa.

- Thôi mà, anh thật ngốc nghếch quá.

- Còn gì nữa. - Cô lạnh lùng nhìn anh hay ít nhất cũng cố làm cho cái nhìn có vẻ như thế. Cơn giận đã qua. Mà cũng không thể giận Johnny lâu được. Cô có yêu anh hay không - tạm thời cô chưa thể trả lời được câu hỏi đó - nhưng cô không thể làm mặt giận hay ngấm ngầm để bụng với anh lâu được. Chẳng lẽ lại có thể giận anh Johnny được ư, Sarah nghĩ bụng, và ý nghĩ đó có vẻ vô lí quá, khiến cô bất giác mỉm cười.

- Nào hòa rồi nhé. Thế mà anh đã tưởng chú bé định bỏ anh mà đi.

Page 25: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

25B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Em không phải là chú bé.

Anh nhìn cô từ đầu tới chân:

- Anh cũng nhận thấy thế.

Cô mặc một tấm áo khoác lông dầy - bằng lông nhân tạo hay là một thứ hàng gì đó không thật đắt lắm. Vẻ thực thà khi anh đề lộ sự ham muốn khiến cô bật cười:

- Em mặc chiếc áo khoác lông này anh không phân biệt được đâu.

- Anh thì anh phân biệt được chứ, - Johnny nói. Anh ôm lấy cô và hôn, cô không muốn đáp lại cái hôn của anh, song, dĩ nhiên, cô vẫn cứ đáp lại.

- Tha lỗi cho anh vì anh đã dọa em nhé, - anh nói và cọ mũi vào mũi cô, rồi buông tay cô ra. Anh giơ chiếc mặt nạ lên:

- Thế mà anh cứ nghĩ là em thích nó đấy. Ngày thứ sáu này anh muốn đeo nó vào lớp.

- Nhưng anh Johnny, làm thế là vi phạm nội qui đấy.

- Qua được tất, - anh cười khẩy, nói. - Ừ, mà quỉ quái thật, chắc chắn anh ấy sẽ làm trót lọt cho xem.

Sarah ngày nào cũng đến trường, đeo cặp kính to tướng trông như một cô giáo làng, tóc cuốn thành búi chặt đến nỗi có cảm giác là cô sắp phải kêu thét lên vì đau. Sarah bận váy chỉ hơi cao hơn đầu gối một chút, mặc dù bây giờ đa số bọn con gái mặc váy chỉ vừa đủ che kín chiếc quần lót (dù sao thì đùi mình vẫn cứ đẹp hơn đùi của chúng nó, Sarahđắc thắng nghĩ thầm). Trong lớp cô xếp học sinh ngồi theo thứ tự vần chữ cái tên chúng, vì theo qui luật xác suất, chắc như vậy sẽ giữ cho những đứa hay nghịch ngợm ngồi xa nhau ra. Cô cương quyết bắt những đứa phạm lỗi đến gặp ông hiệu phó. Làm như thế cô chỉ suy nghĩ mỗi điều là ông ta nhận thêm năm trăm đô la một năm hơn cô là đề làm cái việc của một kẻ trừng phạt. Nhưng tuy vậy, ở trường cô vẫn cứ phải thường xuyên vật lộn với một con quỷ lúc nào cũng bám nhằng theo các giáo viên mới vào nghề - đó là con quỉ mất trật tự. Đặc biệt Sarah rất bực bội với việc thường xuyên có dư luận của học

Page 26: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

26B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

sinh - như một tòa hội thẩm không chính thức - xét xử hành vi của các giáo viên mới, mà bản phán quyết của tòa lại không có lợi cho cô.

Ít nhất nhìn về bề ngoài thì Johnny hoàn toàn không phù hợp với quan niệm về một người giáo viên tốt. Anh lang thang từ lớp này sang lớp khác, lúc nào cũng như đang mơ mộng đâu đâu, thường vào lớp muộn vì mải tán chuyện với ai đó trong giờ nghỉ. Anh cho phép bọn trẻ được ngồi theo ý thích, còn bọn chúng thì đổi chỗ hàng ngày, mà những đứa hay đánh nhau trong lớp bao giờ cũng ngồi ở các bàn cuối. Ở hoàn cảnh như vậy Sarah có đến tết cũng không nhớ nổi tên chúng, nhưng Johnny thì nhớ tất cả học sinh rõ như năm ngón tay của mình.

Người anh cao và hơi gù vì thế bọn trẻ gọi anh là “bác sĩ Frankenstein5”. Thật ra, Johnny thấy vui với cái tên đó hơn là bực bội. Giờ dạy của anh bao giờ cũng trật tự và yên ổn, rất ít em bỏ giờ (còn ở lớp Sarah bọn chúng thường xuyên trốn học), và cũng cái tòa hội thẩm ấy đối với anh lại rất khoan hậu. Anh là một trong số các giáo viên mà độvài chục năm nữa sẽ được những tờ Tạp chí niên giám phổ thông nhắc đến. Còn công việc của Sarah lại không được như thế, và cô thường hay mất bình tĩnh không hiểu vì sao.

- Em có muốn uống chút bia trước khi đi không? Hay một li rượu vang nhé?

- Thôi. Em hy vọng anh hãy còn tiền đấy chứ, - cô vừa nói vừa khoác lấy tay anh, sau khi đã quyết định thôi giận. - Em mà ăn thì không ít hơn ba chiếc dồi đâu đấy. Nhất là trong phiên hội chợ cuối cùng của năm nay.

Họ sẽ đi Esty cách Cleaves Mills khoảng hai chục dặm về phía Bắc: cái thị trấn này có tham vọng duy nhất muốn có được cái vinh dự là tổ chức HỘI CHỢ NÔNG NGHIỆP SAU CÙNG CỦA NEW ENGLAND. Hội chợ sẽ đóng cửa vào tối thứ sáu trước ngày Lễ các Thánh.

- Nếu như tính là thứ sáu này chúng mình sẽ có lương, thì vấn đề tiền nong không đáng lo lắm. Anh còn tám đô la.

5 Tên nhân vật chính trong tiểu thuyết của nhà văn Anh Marry Shelley “Frankenstein hay Promote hiện đại”.

Page 27: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

27B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Mẹ ơi! - Sarah trợn mắt. - Em luôn luôn nghĩ rằng nếu em là con giời thì ông giời một ngày tuyệt vời nào đó sẽ ban cho em một ông khọm giàu sụ.

- Chúng mình là những kẻ đào mỏ người khác, chúng mình sẽ có rất - rất nhiều tiền, cưng ạ. Nào bây giờ cầm lấy áo măng tô, ta đi thôi.

Sarah nhìn anh với ánh mắt vô cùng âu yếm. Từ đáy lòng một giọng nói bên trong thường ngày vẫn thủ thỉ trò chuyện cùng cô khi cô tắm, khi cô đọc sách, khi cô chuẩn bịbài lên lớp hay cả khi cô nấu qua quít bữa ăn tối một mình, - cái giọng nói đó cất lên như vọng ra từ một pha quảng cáo chớp nhoáng trên vô tuyến: anh ấy là một người cực kì dễthương, ở bên anh ấy sẽ rất thoải mái, anh ấy là người rất thú vị, không bao giờ làm mày phải khóc. Nhưng phải chăng đó đã là tình yêu? Phải chăng tất cả những điều đó đã đủ để nói rằng là mày đã yêu? Ngay cả khi mày tập đi xe đạp mày đã chẳng nhiều lần bị ngã toạc cả đầu gối đấy ư? Có cái gì là được không đâu? Hơn nữa lại trong chuyện như thế này.

- Anh vào nhà vệ sinh một chút nhé, - Johnny nói.

- Nhanh lên, - cô khẽ mỉm cười. Johnny thuộc loại người không hiểu tại sao cứ phải nói cho mọi người biết về các nhu cầu tự nhiên của mình.

Cô lại chỗ cửa sổ ngó xuống phố chính. Một lũ trẻ con ùa ra chỗ bãi đỗ xe cạnh cửa hiệu của ông O'Mike. Bất giác cô muốn chạy, nô đùa với chúng, muốn trở lại làm một cô bé, quên đi những nỗi ưu tư của mình hay gạt chúng đi khoan chưa nghĩ tới.

Cô rời khỏi cửa sổ bước đến bên đi văng nơi Johnny để chiếc mặt nạ.

- Chúc mừng nhân ngày hội, - cô xì lên một tiếng.

- Gì thế? - Johnny hỏi.

- Nếu anh không ra ngay, em đi đây, không đợi anh nữa đâu.

- Anh ra ngay đây.

- Ngoan lắm!

Page 28: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

28B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Cô khẽ dí ngón tay trên chiếc mặt nạ mang bộ mặt của Jekyll-và-Hyde. Nửa phía bên trái là bác sĩ Jekyll tốt bụng, còn nửa bên phải, trông như mặt thú, là của Hyde. Cô nghĩ, cái gì sẽ đến với chúng mình từ giờ cho đến Lễ Tạ ơn? Và cho tới Lễ Giáng sinh?

Ý nghĩ ấy làm cho cô rùng mình, cảm giác ớn lạnh lạ lùng chạy khắp toàn thân.

Cô mến anh. Anh là người đàn ông hoàn toàn bình thường, dễ thương.

Cô lại nhìn chiếc mặt nạ. Khuôn mặt kinh tởm của Hyde trông như một khối ung nhọt mọc trên bộ mặt của Jekyll. Chiếc mặt nạ được phủ một lớp lân tinh, vì thế nó phát sáng trong bóng tối.

Một người bình thường là như thế nào? Không tên, không tuổi. Có lẽ không phải như vậy. Nếu anh ấy là bình thường, sao anh ấy lại có thể nghĩ đến chuyện đeo cái thứquái quỉ như thế này vào lớp mà không nghĩ là như thế sẽ làm hại đến kỉ luật trong lớp? Và tại sao bọn trẻ gọi anh ấy là “Frankenstein” mà vẫn quí và kính trọng anh ấy? Điều đó có bình thường không?

Gạt tấm mành làm bằng những hạt cườm ngăn phòng tắm và phòng ngủ với phòng khách, Johnny bước ra.

Nếu hôm nay anh ấy muốn mình ngủ với anh ấy, có lẽ mình cũng không phản đối.

Ý nghĩ đó làm cô ấm người lên như thể cô vừa mới về đến nhà sau khi đi vắng rất lâu.

- Em cười gì thế?

- Tự nhiên cười thôi, - cô nói và quẳng cái mặt nạ lên đi văng.

- Phải vì sao chứ? Có điều gì vui thế?

- Anh Johnny, - cô nói, ấp tay vào ngực anh, kiễng chân lên để hôn anh, - có phải điều gì cũng có thể nói to lên được đâu. Nào chúng mình đi thôi.

*

* *

Page 29: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

29B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Họ đứng lại ở gian tiền sảnh đề Johnny cài khóa chiếc áo blu-dông vải bò của mình, và ánh mắt của cô bất giác dừng lại ở chỗ tấm áp phích. BÃI KHÓA! - Một quả đấm nắm chặt trên nền phông rực lửa.

- Năm nay sẽ có cuộc bãi khóa mới của sinh viên, - dõi theo tia mắt của cô, anh nói.

- Chống chiến tranh hả anh?

- Lần này không chỉ có vậy. Vấn đề Việt Nam, lệnh động viên quân dự bị, các cuộc hội thảo ở trường đại học tổng hợp Kent đã làm sinh viên sôi động. Anh nghĩ chưa bao giờ lại thấy ít cái bọn lợn con ủn ỉn đến thế ngồi trên giảng đường.

- Anh nói bọn nào vậy?

- Bọn học gạo chứ ai, chúng thì nhổ toẹt vào cái xã hội của chúng ta, miễn là nó đảm bảo cho chúng sau này một mức lương mười nghìn đô la. Cái lũ lợn con ủn ỉn ấy phớt lờmọi chuyện trừ cái bản thân chúng. Nhưng bây giờ thời thế khác rồi. Nhiều người trong bọn chúng đã tỉnh ngộ. Sẽ có những biến đổi lớn đấy.

- Điều đó quan trọng đối với anh thế ư? Ngay bây giờ, khi anh đã học xong rồi?

Anh bực tức:

- Thưa bà, tôi đã tốt nghiệp ở trường đại học tổng hợp Maine mà. Tôi, Smith, sinh viên tốt nghiệp khóa bảy mươi. Chúng tôi hết sức giữ gìn thanh danh cho bang Mainetrung thực và lâu đời.

Cô mỉm cười:

- Thôi mà, ta đi thôi. Em muốn chơi đu quay kẻo người ta đóng cửa mất.

- Hay lắm, - anh vừa nói vừa cầm lấy tay cô. - Tình cờ xe em lại đỗ ở đầu phố nhà anh nhỉ.

- Và còn cả tám đô la nữa chứ. Chúng mình sẽ có một buổi tối tuyệt diệu.

Page 30: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

30B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Trời về tối nhiều mây, song không mưa và tương đối ấm đối với cái tiết tháng mười muộn này. Trên cao, mảnh trăng lưỡi liềm cố xuyên qua các lớp mây. Johnny vòng tay ôm lấy Sarah và cô nép sát vào người anh.

- Em biết không, Sarah, lúc nào anh cũng nghĩ đến em, - anh nói gần như suồng sã, song chỉ gần như thôi. Trái tim cô hơi lặng đi, rồi lại đập dồn dập mãnh liệt.

- Thật không?

Họ đi vòng qua góc phố, Johnny mở cửa xe mời cô. Vòng sang phía bên kia, anh ngồi vào sau tay lái.

- Em thấy lạnh ư?

- Không, - cô trả lời. - Trời tối nay ấm lắm.

- Đúng đấy, - anh đồng ý rồi cho xe lăn bánh. Ý nghĩ của cô lại quay về với chiếc mặt nạ bí hiểm. Nửa khuôn mặt của bác sĩ Jekyll với con mắt xanh của Johnny trong lỗmắt trống rỗng mở to vì ngạc nhiên: Này, hôm qua anh đã phát minh ra một loại cốc-tây mới, nhưng chắc gì người ta sẽ bán nó ở các quán bia, - với nửa khuôn mặt đó thì mọi chuyện ổn cả, vì phía sau nó ló ra một phần của chính của người Johnny. Nửa mặt kia -của Hyde ấy, mới làm cô hoảng sợ - bất kì ai cũng có thể ẩn ở phía sau nó được, bởi vì con mắt đó đã biến thành một khe hở nhỏ tí.

Nhưng khi họ đến khu hội chợ ở Esty, nhìn thấy những ngọn đèn trần trụi nhấp nháy trong bóng tối dọc theo con đường chính, những chiếc nan hoa dài thượt sáng đèn nê ông của chiếc bánh xe đu quay khổng lồ lấp loáng lên xuống, cô quên đi chiếc mặt nạ. Anh đang ngồi bên cạnh cô và một buổi tối dễ chịu đương chờ họ.

*

* *

Tay nắm tay, hầu như không nói chuyện, họ đi dọc theo con đường chính và Sarahbất chợt thấy mình đang nhớ lại các phiên hội chợ của tuổi thơ. Cô sinh ra ở South Paris,một thị trấn có ngành sản xuất xenlulô nằm ở miền tây bang Maine, còn hội chợ lớn thường được tổ chức ở Fryeburg. Johnny lớn lên ở Pownal, có lẽ anh hay đi hội chợ ở

Page 31: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

31B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Topsham. Thực ra tất cả các phiên hội chợ ở các thị trấn như vậy đều giống nhau và năm tháng hầu như không làm chúng thay đổi. Bạn đỗ xe ở một bãi đất bẩn, khi vào cửa bạn sẽ phải trả hai đô la và vừa mới bước chân vào khu hội chợ bạn đã gửi thấy mùi dồi nóng, mùi hành phi, mùi hạt tiêu, mùi kẹo caramen, mùi mạt cưa và hương vị ngọt ngào thơm thơm của cỏ ngựa. Bạn sẽ nghe thấy tiếng loảng xoảng của trò cầu trượt theo kiểu Nga dành cho bọn trẻ con chơi, mà ở đây người ta gọi là “tổ chuột đồng”. Bạn sẽ nghe thấy tiếng súng lộp bộp ở chỗ chơi bắn súng, tiếng rít lanh lảnh của các loa phóng thanh gọi số những người chơi bingo6, các loa phóng thanh được treo quanh một chiếc lều bạt lớn chất đầy những chiếc bàn và những chiếc ghế lấy từ công ty nghĩa trang sở tại đến. Tiếng nhạc rock “n” roll oang oang át cả tiếng rú của đàn organ. Giọng nói the thé liến thoáng không ngừng của những tay cò mồi vọng lại - chỉ mất có mười xu cho hai phát súng đây, mà anh sẽ được chú chó bông nhồi mạt cưa đem về cho con mình đây nào…Ấy ấy, này anh kia, bắn đi, bắn cho kì trúng thì thôi nào… Không có gì thay đổi cả. Bạn lại thấy mình là một đứa bé con đương háo hức để bị người ta lừa.

- Nhìn kìa! - Cô lôi anh lại. - Chiếc đu quay! Đu quay!

- Biết rồi mà, - Johnny vỗ về cô. Anh chìa tờ một đô la cho người đàn bà ngồi sau quầy bán vé. Mắt vẫn không rời khỏi tờ tạp chí “Photoplay”, bà ta dúi cho anh hai chiếc vé đỏ và hai đồng mười xu.

- “Biết rồi” là thế nào? Tại sao anh ăn nói với em như vậy?

Anh nhún vai. Nét mặt anh biểu lộ vẻ hoàn toàn ngây thơ vô tôi.

- Vấn đề không phải là ở chỗ, anh, Johnny Smith, nói gì. Quan trọng là anh nói ra điều đó như thế nào.

Chiếc đu quay dừng lại. Mọi người leo xuống và đi ngang qua trước mặt họ, phần lớn là đám thiếu niên mặc những chiếc áo sơ mi kiểu lính, màu xanh da trời, may bằng vải bông dày hay những chiếc blu-dông mở phanh cúc ngực. Johnny dẫn cô đi theo một cái bệ gỗ rồi chìa vé cho người phục vụ có vẻ mặt của một người chán ngán nhất trên đời này.

6 Bingo: một trò chơi kiểu bài cào – N.D.

Page 32: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

32B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Kì quá ha, - Johnny nói, khi người phục vụ đã xếp cho họ ngồi vào một ca-bin nhỏtrông như nửa mảnh vỏ trứng, rồi bắt chặt thanh gỗ ngang bảo hiểm lại. - Những chiếc ca-bin này quay trên một cái vòng khép kín - đúng thế không nào?

- Đúng.

- Và những chiếc vòng ấy lại được đặt trên một cái đĩa tròn lớn, bản thân nó cũng tựquay tròn, đúng không?

- Đúng.

- Khi đu quay tít, ca-bin chúng mình ngồi sẽ quay theo một quĩ đạo nhỏ và có thể đạt tới một tốc độ không kém hơn là mấy so với tốc độ của các nhà du hành vũ trụ trong chuyến bay xuất phát từ mũi Kennedy. Anh có biết một tay… - Johnny làm ra vẻ quan trọng, cúi mặt về phía cô.

- Thôi đi, anh lại sắp phịa như mọi khi cho xem, - Sarah nói vẻ hoài nghi.

- Khi tay đó mới lên năm tuổi, hắn bị ngã từ cầu thang xuống và thế là xương sống bịmột vết nứt, nhỏ thôi, chỉ bằng sợi tóc là cùng. Rồi mười năm sau, trong một phiên hội chợ ở Topsham, hắn ngồi đu quay, và… - Anh so vai và vỗ nhẹ vào ban tay cô ra bộthông cảm. - Nhưng với em rõ ràng là mọi chuyện sẽ ổn cả mà, Sarah.

- Ối giời…em muốn xuống…

Chiếc đu quay họ mỗi lúc một nhanh. Khu hội chợ cùng con đường chính biến thành một vầng sáng nhòe nhoẹt, nghiêng ngả toàn những đốm sáng và những khuôn mặt, Sarah kêu hét, cười đùa, sau đó bắt đầu đấm bồm bộp vào lưng anh.

- Này, cho cái vết nứt bằng sợi tóc này! - Cô hét lên nói với anh. - Khi nào chúng mình xuống, em sẽ cho anh biết thế nào là cái vết nứt bằng sợi tóc ngay, đồ nói xạo không nên thân ạ.

- Thế em đã cảm thấy xương sống lưng làm sao rồi à? – Anh nói, giọng ngọt xớt.

- Đồ xạo!

Page 33: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

33B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Họ quay ngày càng nhanh, và khi vụt qua trước mặt người phục vụ lần thứ mấy - lần thứ mười? Lần thứ mười lăm? - Thì Johnny nghiêng người và hôn cô. Chiếc ca bin rít lên xoay quanh quỹ đạo của mình, đôi môi họ hòa vào nhau thành một điểm nóng bỏng, xao xuyến và thân thương. Rồi đu quay chậm dần, chiếc ca bin, như thể miễn cưỡng, còn cố quay thêm một vòng nữa, cuối cùng rung lên, khẽ chao đảo và dừng hẳn lại.

Họ leo ra. Sarah bá lấy cổ anh.

- Vết nứt bằng sợi tóc này, anh ngốc ạ! - Cô thì thầm.

Một bà to béo mặc chiếc quần xanh, chân mang đôi giày da rẻ tiền giống như một đôi dép lê, đi ngang qua trước mặt họ. Johnny giơ ngón tay cái chỉ vào Sarah, miệng nói với bà ta:

- Thưa bà, cô bé này cứ bám lấy tôi. Nếu bà thấy cảnh sát, làm ơn gọi hộ tôi với.

- Này, hai anh chị, các người cứ tưởng mình là thông minh lắm đấy phỏng? - Bà to béo nói một cách khinh bỉ. Kẹp chặt hơn chiếc ví đầm vào nách, bà ta ục ịch tiến lại phía ngôi lều bạt chỗ chơi bingo. Sarah đỏ bừng mặt.

- Anh thật quá quắt.

- Cứ đến phút cuối cùng là anh lại làm hỏng việc, - Johnny đồng ý. - Mẹ anh lúc nào cũng nói với anh như vậy.

Vai kề vai, họ lại tiếp tục đi dọc theo con đường chính, chờ cho mọi vật chung quanh thôi không nghiêng ngả dưới chân và trước mắt họ nữa.

- Bà sùng đạo lắm phỏng, mẹ anh ấy? - Sarah hỏi.

- Mẹ anh là dân đạo tẩy lễ chí cốt đấy, - Johnny trả lời. - Song bà cũng bình thường thôi. Bà không lẩm cẩm đâu. Hồi anh ở nhà thì bà không kìm nổi mình và dúi cho anh mấy quyền sách kinh. Chẳng làm thế nào được : Anh và bố đành phải nhịn bà vậy. Anh đã thử tìm cách nói chuyện với bà, chẳng hạn là Cain còn có thể sống với ai cũng được nữa ở cái vùng Nod ấy, nếu như bố và mẹ hắn là những người đầu tiên có mặt trên trái đất này, đấy, chuyện đại khái như vậy, nhưng sau anh nghĩ là làm cái chuyện đó, nói chung… tồi tệ quá và từ bỏ ý định. Cách đây hai năm anh còn tưởng là Eugene

Page 34: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

34B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

McCarthy sẽ cứu vớt được thế giới… còn về phía những người theo đạo tẩy lễ thì ít ra họ cũng không đưa chúa Jesus ra tranh cử tổng thống.

- Thế bố anh có theo đạo không?

Johnny phá lên cười:

- Anh cũng không biết nữa. Song ít nhất ông không phải là dân đạo tẩy lễ. - Trầm ngâm một lúc, anh nói thêm: - Ông là thợ mộc, - làm như câu đó có thể giải thích cho tất cả mọi điều. Sarah mỉm cười.

- Mẹ anh sẽ nghĩ gì, nếu như bà biết chuyện anh thường gặp gỡ với một cô bé đi đạo thiên chúa hư hỏng như em?

- Xin nghỉ phép về chơi chỗ anh đi, - Johnny trả miếng, - để bà có thể dúi vài cuốn sách kinh cho em.

Vẫn khoác tay anh, Sarah dừng lại.

- Anh muốn mời em về nhà anh chơi thật chứ? - Nhìn thẳng vào mắt anh, cô hỏi.

Nét mặt hiền hậu của Johnny chợt trở nên nghiêm túc.

- Phải, - anh nói. - Anh muốn em làm quen với bố và mẹ anh, và ngược lại.

- Tại sao?

- Em không hiểu được sao? - Anh nhẹ nhàng nói và đột nhiên cô thấy cổ mình nghẹn lại, mạch máu thái dương đập mạnh, những giọt lệ chỉ trực trào ra khỏi mí mắt. Cô siết mạnh tay anh.

- Anh Johnny, em mến anh lắm, anh biết chứ?

- Anh còn mến em gấp bội. - anh nói, vẻ nghiêm túc.

- Cho em ngồi bánh xe đu khổng lồ đi nào, - đột nhiên cô mỉm cười yêu cầu anh. Không nên nói một lời nào về chuyện này nữa. Trước hết cần phải suy nghĩ chín chắn đã, phải nhìn thấu được tương lai. - Em muốn bay lên cao. Ở trên đó chúng mình sẽ nhìn thấy tất cả.

Page 35: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

35B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Ở trên ấy anh có thể hôn em được không?

- Nếu anh nhanh thì hai lần cũng được.

Cô dẫn anh lại chỗ quầy bán vé và anh bỏ lại đấy thêm một tờ bạc một đô la nữa. Vừa mua vé anh vừa kể:

- Hồi anh còn học ở phổ thông, anh biết một anh chàng làm ở các hội chợ như thếnày. Anh ta kể rằng, những người công nhân lắp rắp những chiếc bánh xe thường say khướt cò bợ và họ thường quên vặn chặt ốc.

- Kệ thây cho nó long ra, - cô nói, vẻ nhởn nhơ. - Không ai có thể bất tử được.

- Nhưng ai thì lại cũng cố vươn tới điều đó, chẳng lẽ em không nhận thấy sao? - Vừa nói anh vừa bước vào chiếc thuyền đu đương tròng trành.

Trên cao anh hôn cô mấy lần. Làn gió tháng mười làm rối tung mái tóc họ và các con đường trong khu hội chợ trải dài ở phía dưới trông như mặt số đồng hồ lấp lánh trong bóng tối.

*

* *

Sau khi ngồi bánh xe đu khổng lồ, họ lại chơi đu quay của trẻ em, mặc dù anh thực thà thú nhận là anh cảm thấy rất khó chịu. Chân của anh quá dài và anh buộc phải dang rộng ra khi ngồi lên con ngựa đắp bằng thạch cao. Cô cố ý kể cho anh nghe là hồi ởtrường cô biết có một cô bé bị đau tim nhưng không ai ngờ là cô ta có bệnh đó, thế rồi một lần cô ta đi chơi đu quay với bạn, và…

- Có lúc rồi em sẽ phải hối hận đấy, - anh nói, với vẻ chắc chắn, điềm tĩnh. - Không nên chơi với nhau mà lại tìm cách lừa nhau, Sarah ạ.

Cô thè lưỡi giễu anh.

Sau đó đến khu mê cung làm bằng gương, thực sự là thú vị. Sarah nhớ đến cuốn tiểu thuyết “Có ai đó đáng sợ đang đi lại chỗ chúng ta” của Bradbury, trong đó cũng tả một mê cung như thế này và một bà giáo già bé nhỏ suýt nữa thì mất tích ở đó. Sarah nhìn

Page 36: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

36B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

thấy Johnny đương đứng lù rù vụng về ở giữa các tấm gương và giơ tay vẫn cô. Có đến cả chục hình Johnny, hình Sarah. Chúng lướt qua trước mặt nhau, thoáng hiện ở các góc các tấm gương lồi lõm, rồi hình như lại biến đi. Cô quay đầu sang trái, rồi sang phải, đập mũi vào một tấm kính trong suốt, cười hì hì bất lực, có phần nào sợ hãi vì thấy mình bịquay trong một không gian chật hẹp. Một tấm gương biến cô thành một người lùn to bè bè như trong truyện của Tolkein. Trong một tấm gương khác cô lại trông giống như một cô gái cao ngồng, cổ ngang với đôi chân dài hàng thước tây.

Cuối cùng họ cũng lần ra được khỏi mê cung, anh mua hai khúc dồi, một gói giấy to đựng những sợi khoai rán bơ giòn tan, lúc này sao chúng thật ngon, hệt như khi được nếm chúng hồi chưa đến mười lăm tuổi.

Họ đi ngang qua khu nhà du hí. Có bốn cô gái mặc váy điểm những vẩy bạc sáng lấp lánh và áo nịt đứng trước lối vào. Họ nhún nhảy theo điệu nhạc quen thuộc của Jerry Lee Lewis, còn tay cò mồi đang cố nói vào micro khoe khoang những ưu điểm của họ. “Hãy ôm em đi, anh thân yêu, chặt nữa vào, - tiếng Jerry Lee Lewis gào lên, cây đàn dương cầm của anh ta vãi tung tóe các nốt nhạc “búc-púc” xuống con đường phủ mùn cưa. -Hãy ôm em đi, anh yêu, chặt nữa vào - hãy thử liều một phen, em đã chán những âm điệu ngọt ngào, nào anh, đừng giả bộ ngốc nữa…”

- Câu lạc bộ “Playboy” đấy, - Johnny trầm trồ thán phục và phá lên cười. Trước kia khu du hí như thế này chỉ có ở Harrison Beach. Tay cò mồi ở đó khoác lác một tấc đến giời là các cô gái của hắn dù tay có bị trói chặt ra sau lưng vẫn có thể lấy mất kính của khách ngay trước mũi họ”

- Một cách để mắc bệnh thời thượng cũng hay đấy! - Sarah nói, và Johnny lại phá lên cười.

Họ đi càng xa, tiếng tay cò mồi được khuếch đại qua loa nghe càng trở nên ồ ồkhông rõ trong tiếng đàn dương cầm của Jerry Lee, cái điệu nhạc nghe ngốt người lên ấy, cái điệu nhạc từ những năm năm mươi đã qua rồi, đã câm lặng, nay lại vọng tới như một lời nhắn nhe náo nức: “Nào, các bạn trẻ, hãy ghé vào đây, đừng ngại, các nàng tiên của chúng ta có ngượng ngùng gì đâu! Việc chính sẽ diễn ra giữa bốn bức tường kín mít cơ mà…bạn sẽ không thể cho mình là người thật sự hiểu biết nếu như chưa coi các pha cụp lạc trong câu lạc bộ “Playboy”.

Page 37: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

37B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Anh có định quay trở lại và học tiếp cho xong không? - Cô hỏi. Anh mỉm cười.

- Anh đã làm xong khóa luận về đề tài này rồi. Còn luận án thì có lẽ thư thư cũng được.

Cô nhìn đồng hồ.

- Xem này, muộn giờ rồi. Ngày mai còn phải đến trường chứ.

- Phải. May mà hôm nay là thứ sau.

Cô thở dài, nghĩ đến các lớp sáu và lớp bảy của mình. Mai ở đó cô có giờ văn học hiện đại. Trong cả hai lớp đều có các học sinh ngổ ngáo không chịu nổi.

Họ chen ra giữa con đường chính. Đám đông đã tản mạc dần… Chỗ đu quay đã đóng cửa… Hai người công nhân điếu thuốc ngậm nơi hốc miệng đang kéo bạt phủ “tổchuột đồng”. Ông chủ gian trò “Hãy-đặt-tiền-cho-đến-khi-trúng-số” đang đi tắt các ngọn đèn.

- Thứ bảy em có bận không? - Đột nhiên trở nên rụt rè, anh hỏi, - tất nhiên chẳng còn mấy nỗi nữa là sang thứ bẩy, nhưng…

- Em đã có một vài kế hoạch, - cô trả lời.

- Rõ rồi.

Cô không thể chịu nổi khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Johnny. Tiếp tục làm khổanh thì tệ quá.

- Em bận với anh thôi mà.

- Sao? Thật chứ? Em biết không, thế thì tuyệt. - Anh mỉm cười với cô, và cô cũng mỉm cười đáp lại. Cái giọng bên trong đôi khi nghe như của người nào khác, đột nhiên lại cất lên:

Mày sướng thật, Sarah ạ… Mày thật hạnh phúc. Lẽ nào điều đó lại không tuyệt vời sao?

Page 38: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

38B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Đúng, thật tuyệt vời, - cô nói rồi kiễng chân lên và hôn anh một cái thật nhanh. Cô buộc mình phải nói ra trong khi chưa kịp nghĩ lại. - Anh biết không, đôi khi ở Veazie em thấy mình cô đơn quá. Mà có lẽ, em… đêm nay có thể ở lại chỗ anh đấy.

Anh ngước nhìn cô, vẻ ấm áp và trầm tư làm lòng cô chợt rạo rực xốn xang.

- Em có muốn điều đó thực không, Sarah?

Cô gật đầu.

- Có, rất muốn.

- Tuyệt! - Anh nói và ôm lấy cô.

- Anh tin thế chứ? - Sarah rụt rè hỏi.

- Anh chỉ sợ em lại đổi ý.

- Em không đổi ý đâu, anh Johnny ạ.

Anh kéo cô áp chặt vào người anh hơn nữa.

- Đó sẽ là một đêm hạnh phúc nhất của đời anh.

Hai người đi ngang qua chỗ chơi trò “Bánh xe định mệnh”. Sau này Sarah nhớ lại, đó là gian trò chơi duy nhất còn mở cửa ở phía này của con đường. Ông chủ gian trò vừa vun rác lại thành đống để tìm đồng mười xu lăn từ mặt bảng số xuống. Sarah nghĩ, có lẽông ta cũng sắp đóng cửa gian trò của mình. Cô thấy phía sau ông ta là cả một bánh xe lớn có các nan hoa, đặt trong một vòng tròn nhấp nháy những bóng đèn nhỏ. Nhất định là ông ta đã nghe thấy những tiếng nói sau cùng của Johnny, bởi vì ông ta gần như là tựđộng đứng ngay vào vị trí của mình mà mắt vẫn dõi tìm trên nền nhà bẩn thỉu đồng hào bạc lấp lánh.

- Ê, ê… ê… thưa ông, mời ông hãy thử quay “Bánh xe định mệnh” xem số mình có đỏ không. Ông sẽ biến các đồng xu của mình thành các tờ bạc đô la đấy. Tất cả phụthuộc vào cái bánh xe này. Hãy thử xem số mình có đỏ không, chỉ cần một đồng mười xu bé bé thôi là Bánh xe sẽ quay…

Page 39: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

39B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Johnny quay lại phía tiếng nói của ông.

- Anh Johnny?

- Anh muốn thử xem số của mình có đỏ như ông ta nói không. - Anh mỉm cười với cô. - Em không phản đối chứ?

- Không, anh cứ chơi đi. Song đừng ham quá đấy.

Anh lại nhìn cô, vẻ suy nghĩ. Dưới cái nhìn đó cô bỗng thấy người chợt bải hoải một cách kì lạ, đồng thời một ý nghĩ thoáng hiện ra: làm thế nào thu xếp mọi chuyện của mình cho xong đây? Bụng Sarah chợt thấy nhộn nhạo, cơn buồn nôn dâng lên cổ, và bất ngờ cô bị hút theo anh.

- Anh không đứng lâu đâu. - Anh nhìn ông chủ trò. Quãng đường trước mặt gian trò chơi hầu như vắng ngắt. Tiết trời trở nên lạnh hơn vì các đám mây trĩu nặng đã tan đi. Cả ba người đều thở ra những đám hơi mỏng như khói.

- Thử may rủi một cái chứ, anh bạn trẻ?

- Thử thì thử.

Khi họ đến hội chợ Johnny đã chuyển toàn bộ tiền sang chiếc túi áo nhỏ ở ngực, giờanh đang lôi từ đó ra tất cả chỗ còn lại trong số tám đô la. Còn một đô la tám mươi lăm xu.

Bảng chơi số làm bằng một miếng nhựa hẹp màu vàng trên đó các con số và các nhóm số được kẻ trong các ô vuông. Nó trông giống như bảng số của roulette7, nhưng Johnny thấy ngay nếu như ở Las Vegas , các nhóm số xếp như thế này chắc chắn sẽ làm cho các con bạc nản lòng. Nếu đặt tiền vào ô ghi dãy số mà trùng thì được có gấp đôi. Rơi vào hai con số: số không và số không đúp - nhà cái sẽ được. Johnny nói ra nhận xét đó, nhưng ông chủ chỉ khẽ nhún vai:

- Đến Vegas mà chơi, nếu anh muốn. Nhân tâm tùy thích.

7 Roulette – tên một loại trò chơi may rủi gồm mặt quay với bảng các chữ số để hòn bi lăn vào. – N.D.

Page 40: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

40B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Nhưng buổi tối hôm đó Johnny đang ở trong một tâm trạng hết sức vui vẻ. Mọi việc bắt đầu không hay lắm chỉ vì chiếc mặt nạ, song sau đó diễn ra rất tuyệt. Thành thực mà nói, đây là một buổi tối đẹp nhất suốt trong nhiều năm nay của anh. Anh nhìn Sarah. Cô có vẻ bị kích động, đôi mắt sáng long lanh.

- Em bảo sao nào, Sarah?

Cô lắc đầu.

- Với em, cái trò chơi này cũng khó hiểu như tiếng Hi Lạp vậy. Chơi thế nào?

- Đặt tiền vào một cửa. Hoặc là đỏ - đen. Hoặc là chẵn - lẻ. Hoặc là vào cả một dãy mười con số. Tiền trúng số có nhiều mức khác nhau. - Anh ngước nhìn người chủ trò, người này đáp lại anh bằng một cái nhìn hờ hững. - Ít nhất là cũng phải khác nhau.

- Đặt vào ô đen đi, - cô nói. - Dù sao cũng hồi hộp hơn, đúng không?

- Đặt vào ô đen đây. - Johnny nói và ném đồng mười xu vào ô đen.

Người chủ trò nhìn chăm chăm vào đồng tiền nằm lẻ loi trên bàn mặt bảng số, thởdài.

- Chơi sang hết chỗ nói, - rồi quay sang phía bánh xe.

Johnny lơ đãng đưa tay lên trán.

- Khoan đã, anh nói nhanh và đặt vội một trong những đồng hai nhăm xu của mình vào ô có các con số từ 11-20.

- Chắc rồi chứ?

- Chắc rồi.

Người chủ trò quay mạnh bánh xe một cái và nó xoay tròn trong chiếc vành có gắn đèn, ánh sáng đỏ và đen hòa lẫn với nhau. Johnny lơ đãng lấy tay xoa trán. Bánh xe bắt đầu dần dần dừng lại, giờ đây nghe rõ tiếng chiếc cá nhỏ bằng gỗ bật lách cách đều đặn như tiếng đồng hồ khi lướt qua đầu những chiếc ghim phân chia các ô số. Nó đã tới số 8,

Page 41: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

41B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

rồi số 9, định dừng lại ở số 10, nhưng lại nhảy sang số 11, kêu đánh tách một lần cuối cùng rồi đứng im hẳn.

- Quý bà bị thua, còn quí ông đây thì được, - người chủ trò nói.

- Johnny, anh trúng số à?

- Hình như thế thì phải, - Johnny nói, trong khi đó người chủ trò đặt thêm hai đồng 25 xu của mình bên cạnh đồng hào của anh. Sarah thốt kêu lên một tiếng khẽ, khi thấy người chủ trò gạt đồng mười xu của cô khỏi bàn.

- Anh đã bảo là tối nay anh đỏ mà, - Johnny nói.

- Một lần mới là may rủi thôi, hai lần mới là số đỏ, - tay chủ trò nhận xét. - Nào… ào ào!

- Nữa đi anh, anh Johnny. - Sarah nói.

- Được, tôi vẫn đặt vào cửa đó.

- Quay được rồi chứ?

- Quay đi.

Người chủ trò lại quay mạnh bánh xe. Trong khi nó quay, Sarah khẽ thầm thì:

- Họ không làm trò gian với những bánh xe này chứ.

- Cũng đã có chuyện rồi đấy. Nhưng hiện nay chính quyền kiểm tra ngặt lắm, thành thử ra chỉ có thể trông chờ may rủi thôi.

Bánh xe quay chậm lại, bật lên tiếng tách lần cuối cùng. Kim chỉ nhảy qua con số 10 và đi vào khoảng số của Johnny, chậm dần lại.

- Thôi, thôi! - Sarah hét to. Hai cậu thiếu niên đang đi về phía cổng ra cũng dừng lại xem họ chơi.

Con cá gỗ lướt rất chậm ngang qua con số 16, rồi 17,và dừng lại ở số 18.

Page 42: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

42B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Quí ông lại trúng rồi, - người chủ trò lại đặt thêm sáu đồng 25 xu vào cọc tiền của Johnny.

- Anh giàu rồi! - Sarah thốt lên và hôn vào má anh.

- Anh may đấy, chàng trai ạ, - người chủ trò đồng tình, có vẻ nhanh nhảu. - Chẳng ai lại bỏ qua một vận may như thế này bao giờ. Nào - ào… ào!

- Đặt nữa chứ? Johnny hỏi Sarah.

- Sao lại không nhỉ?

- Chơi đi, chơi đi, - một cậu thiếu niên giục. Trên áo blu-dông của cậu có gài chiếc huy hiệu mang hình Jimi Hendrix8. – Cái ngữ ấy hôm nay đã lột của cậu em bốn đô la. Em rất muốn xem người ta vặt lông hắn.

- Cả em cũng chơi đi, - Johnny nói với Sarah. Anh đưa cho cô một đồng hào lấy từchỗ cọc tiền ra. Lưỡng lự một chút, nàng đặt nó vào số 21. Các con số đứng lẻ nếu trúng thì một ăn mười như luật chơi đã ghi rõ.

- Tiếp tục chứ, chàng trai?

Johnny nhìn tám đồng hai nhăm xu chồng thành cọc trên mặt bàn, rồi đưa tay xoa trán dường như cảm thấy cơn đau đầu sắp đến. Bất chợt anh vơ lấy các đồng hào trên bàn, xóc xóc chúng trong lòng bàn tay nắm chặt.

- Không, quay cho quí bà đây đi. Tôi chỉ xem thôi.

Cô ngạc nhiên nhìn anh:

- Anh sao thế, anh Johnny?

Anh nhún vai:

- Thế đấy, linh cảm mà.

8 Tên một ca sĩ Mỹ nổi tiếng vào những năm sáu mươi.

Page 43: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

43B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Tay chủ trò trợn mắt như muốn nói: “Chúa ơi, hãy ban cho con đủ-sức-chịu-đựng-cái-bọn-ngu-xuẩn-này” rồi quay mạnh bánh xe. Nó quay, chậm dần rồi dừng hẳn. Ở hai số không đúp.

- Số của ta, số của ta, - người chủ trò cất tiến ngân nga và đồng hào của Sarah biến vào túi áo ngực của ông ta.

- Ông ta chơi ngay thẳng đấy chứ, anh Johnny? - Sarah cay cú.

- Số không và số không đúp là nhà cái được mà.

- Anh ranh thật, rút ngay tiền của mình ra khỏi mặt bàn.

- Phải thế chứ.

- Thế nào, quay tiếp hay là tôi đi uống cà phê đây? - người chủ trò hỏi.

- Quay đi, - Johnny nói và đặt các đồng hai nhăm xu của mình xếp thành hai cọc, mỗi cọc bốn đồng, vào khoảng số thứ ba.

Trong khi bánh xe rít lên vù vù quay trong cái lồng bằng đèn của nó thì Sarah, mắt vẫn không rời khỏi vùng sáng quay tròn đó, hỏi Johnny:

- Gian trò này một buổi tối có thể thu được bao nhiêu tiền?

Lúc bấy giờ có thêm bốn người lớn - hai người đàn ông, hai người đàn bà - đến nhập bọn cùng các cậu bé. Một người đàn ông to lớn, bề ngoài trông như một người công nhân xây dựng, nói:

- Từ năm trăm đến bảy trăm đô la.

Người chủ trò trợn mắt lên.

- Phỉ thui cái mồm anh… - ông ta thốt ra.

- Thôi mà, đừng giả nghèo giả khổ nữa, - người đàn ông trông giống công nhân xây dựng nói. - Hai mươi năm trước tôi cũng đã từng làm trong quầy trò chơi như thế này. Mỗi buổi tối là từ năm trăm đến bảy trăm đô la, các tối thứ bảy là hai nghìn. Rất nhẹnhàng. Mà chẳng cần phải ăn gian gì hết.

Page 44: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

44B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Johnny nhìn theo bánh xe giờ đây đã quay tương đối chậm lại, vì thế có thể nhìn rõ từng con số mà nó quay lướt qua. Thoáng hiện ra con số không, con số không nữa, rồi chầm chậm đến khoảng số thứ nhất, và rồi thật chậm, lướt qua khoảng số thứ hai.

- Nhích thêm một chút thì tốt, - một cậu thiếu niên nói.

- Chờ đấy, - Johnny nói giọng nghe lạ hẳn đi, Sarah nhìn anh: trên gương mặt đôn hậu của anh bỗng hiện ra một nét khắc nghiệt; cặp mắt xanh bỗng tối sầm lại, trở nên xa xôi lạ lẫm.

Chiếc kim ngừng lại ở con số 30 và bất động.

- Vẫn chơi tiếp đây, vẫn chơi tiếp đây, - người chủ trò buồn bã kéo dài giọng, còn đám đông đứng sau lưng Johnny và Sarah thì thốt ra một tiếng reo vui. Người đàn ông trông giống công nhân xây dựng vỗ mạnh vào lưng Johnny, mạnh đến nỗi làm anh lảo đảo. Người chủ trò luồn tay xuống dưới quầy lấy từ trong hộp đựng xì gà ra bốn đồng tiền và ném chúng xuống cạnh tám đồng hai nhăm xu của Johnny.

- Có lẽ thôi được rồi đấy? - Sarah hỏi.

- Một lần nữa thôi, Johnny nói. - Nếu như anh thắng, ông bạn đây sẽ hoàn lại cho chúng mình tiền đi chơi hội chợ và tiền xăng. Còn như thua, chúng mình chỉ mất có nửa đô la hay gần gần số đó mà thôi.

- La, la, la, - người chủ trò ngân nga. Ông ta đã tươi tỉnh và liến thoáng. - Cứ đặt tiền vào bất kì cửa nào mà bạn thích. Đến đây chơi đi, đừng lo lắng gì. Môn thể thao này không phải là để cho những kẻ ngáp vặt. Bánh xe quay tít quay tròn, dừng lại ở đâu, ai mà biết được.

Người đàn ông trông giống công nhân xây dựng tên là Steve Bernhardt đặt một đô la vào cửa chẵn.

- Còn anh thế nào, anh bạn? - Người chủ trò hỏi Johnny. - Vẫn đặt tiền vào chỗ cũ chứ?

- Vâng, Johnny đáp.

Page 45: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

45B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Ôi, chú ơi, - một cậu bé nói, - chú đang giỡn với số mệnh đấy.

- Có lẽ là thế thật, - Johnny nói; còn Sarah mỉm cười với chú bé.

Bernhardt nhìn Johnny với vẻ thăm dò rồi đột nhiên đặt đồng một đô la của mình vào khoảng số thứ ba.

- Chưa biết chừng lại trúng, - chú bé vừa mới nói với Johnny là anh đùa với sốmệnh, thở dài. Cậu đặt số tiền năm mươi xu mà cậu và người bạn vừa vét túi mới có cũng vào khoảng số đó.

- Mọi con ếch đều chui vào một giỏ, - người chủ trò dài giọng, - không thay đổi nữa chứ?

Những con bạc lặng thinh vẻ cương quyết. Có thêm hai người lao công cũng lại xem mọi người đánh số, một người đi cùng với một cô bạn gái. Giờ đây một đám người khá đông đã tụ tập lại trước “Bánh xe định mệnh”. Người chủ trò quay mạnh bánh xe. Mười hai cặp mắt hau háu nhìn nó quay. Sarah bất chợt thấy mình đương nhìn Johnny. Dưới ánh đèn rực rỡ huyền ảo, gương mặt anh trông có vẻ xa lạ làm sao. Cô lại nhớ đến chiếc mặt nạ. Jekyll và Hyde - chẵn và lẻ. Bụng cô lại sôi lên òng ọc, cô cảm thấy người hơi váng vất. Bánh xe quay chậm dần và bắt đầu kêu lách cách. Các cậu bé ồ cả lên như muốn đẩy cho nó quay thêm.

- Chút nữa nào, cưng. - Steve Bernhardt nói như van vỉ. - Chút nữa thôi mà, em thân yêu.

Bánh xe bật lách tách quay đến khoang số thứ ba thì dừng lại ở số 24. Đám đông phát ra một tiếng reo hò khoái trá.

- Johnny, anh trúng rồi, anh trúng rồi! - Sarah reo lên.

Ông chủ trò bực bội chùm môi huýt gió rồi giả tiền trúng số. Một đô la cho các cậu bé; hai đô la cho Bernhardt và mười hai đô la cho Johnny. Giờ đây trước mặt Johnny là mười tám đô la để ở trên bàn.

- Chơi tiếp đây, chơi tiếp đây, nào… ào ào! Một lần nữa chứ, anh bạn? Hôm nay, Bánh xe có duyên với anh đây.

Page 46: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

46B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Johnny nhìn Sarah.

- Tùy anh thôi, Johnny ạ. - Cô đột nhiên thấy bụng dạ bồn chồn.

- Nữa đi, chú ơi - cậu bé đeo huy hiệu Jimi Hendrix thúc giục. - Em khoái xem người ta sửa cho lão ấy một trận lắm.

- Được, - Johnny nói, - lần cuối đấy nhé.

- Mời anh đặt vào cửa nào tùy thích.

Mọi cái nhìn đều hướng về Johnny. Anh đứng, nét mặt đăm chiêu, tay xoa trán. Gương mặt vốn đôn hậu của anh bất động, trở nên nghiêm nghị, tập trung. Anh nhìn chiếc Bánh xe trong vòng đèn sáng, các ngón tay khẽ xoa xoa lớp da mịn màng phía trên lông mày bên phải.

- Tôi vẫn để lại cửa ấy đấy, - cuối cùng anh nói.

Tiếng thì thào nghi hoặc lan trong đám đông.

- Ấy chú ơi, chú liều quá đấy.

- Anh chàng này hăng tiết vịt rồi, - Bernhardt nói vẻ hoài nghi. Ông ta ngoái lại nhìn bà vợ, nhưng bà này chỉ nhún vai ra hiệu bảo ông là bà thật không thể hiểu nổi. - Thôi, thế nào thì thế, tôi đi với anh.

Cậu bé đeo huy hiệu nhìn cậu bạn, cậu này nhún vai và gật đầu đồng ý.

- Được, - cậu quay lại phía người chủ trò, nói: - Chúng tôi cũng để lại.

Bánh xe quay. Sarah nghe thấy đằng sau mình, một trong hai người lao công đánh cuộc năm đô la khoảng số thứ ba không thể trúng được nữa. Bụng cô lại réo lên ùng ục, nhưng lần này cơn đau bụng không dứt mà lan vòng quanh, dội lên, dội lên từng đợt, và cô chợt hiểu là mình bị đau bụng thật rồi. Mồ hôi lạnh túa ra trên mặt.

Bánh xe bắt đầu từ từ dừng lại ở khoang số thứ nhất. Cậu thiếu niên vung tay lên vì tiếc rẻ. Song cậu không bỏ đi. Bánh xe lướt qua các số 11, 12, 13. Rút cục người chủ trò đã có vẻ hài lòng. Tíc-tắc-tíc-14, 15, 16.

Page 47: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

47B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Qua này, - Bernhardt nói. Giọng ông ta lộ rõ vẻ thán phục. Người chủ trò nhìn chiếc bánh xe của mình với vẻ mặt dường như nếu được quyền thì ông ta đã thò tay ra và giữ nó dừng lại rồi. Nó kêu lách tách vượt qua số 20, 21 rồi dừng lại ở số 22.

Trong đám người đứng xem, giờ đã đông tới hai mươi người, tiếng hò reo thắng lợi lại vang lên. Có lẽ tất cả những khách chơi hội chợ về muộn đều tập trung ở đây. Sarahloáng thoáng nghe thấy người lao công thua cuộc vừa trả tiền vừa lầm bầm một câu gì đó về “vận may quỉ quái”. Cô nghe ong ong trong đầu. Đột nhiên cô cảm thấy chân mỏi ghê gớm và rét run cả người không thể kìm nổi. Cô chớp chớp mắt và lập tức thấy đầu óc quay cuồng, nghiêng ngả, tựa hồ như vừa mới quay tít trên đu quay và giờ đây đương chầm chậm dừng lại.

Mình vớ phải khúc dồi bị ôi rồi, cô buồn bã nghĩ. Thế đấy, Sarah ơi, hạnh phúc của một phiên hội chợ nông thôn đã giở mặt như thế đấy.

- La, la, la, la, - người chủ trò miệng ngân nga không hòa hứng gì cho lắm và giả tiền cho mọi người. Hai đô la cho các cậu bé; bốn - cho Steve Bernhardt và cả một tập cho Johnny, ba tờ mười đồng, một tờ năm đồng và một tờ một đô la. Không thể nói người chủ trò vui sướng được, song tuy vậy trông ông ta vẫn tươi tỉnh. Nếu chàng thành niên cao lêu đêu này và cô bạn tóc hung xinh xắn vẫn cứ đặt tiền vào khoang số thứ ba thì ông ta gần như chắc chắn sẽ thu lại được tiền của mình. Chừng nào mà chàng trai chưa vơ lấy chỗ tiền trên bàn, chừng đó vẫn chưa phải là mất hết hi vọng. Còn nếu như anh ta bỏ đi, thì cũng chẳng sao, hôm nay ông ta đã vớ được một nghìn bạc ngon xớt nhờ vào chiếc bánh xe này và có thể cho phép mình chia nó với những người thân cận. Mà rồi tin sẽ lan đi rất nhanh là ở chỗ quầy quay số trên bánh xe của ông Sol Drummore, có người đã trúng to và ngày mai các con bạc sẽ đổ xô đến đây đông hơn bao giờ hết. Có người trúng số là một cách quảng cáo tốt nhất.

- Hãy đặt bất cứ cửa nào mà ông bà thích, - ông ta nói như hát. Một vài người trong đám đông nhích lại gần bàn và bắt đầu đặt những đồng mười xu và hai nhăm xu. Song người chủ trò mắt chỉ nhìn vào có một người.

- Thế nào anh bạn? Làm một cú lớn chứ?

Johnny nhìn sang Sarah.

Page 48: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

48B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Thế nào, em… Ấy chết, em làm sao thế? Trông mặt mũi nhợt nhạt cả ra thế kia.

- Bụng dạ em làm sao ấy, - cố ép mình nở một nụ cười, cô nói. - Em cho là tại ăn dồi đấy. Hay là chúng mình đi về đi.

- Tất nhiên rồi, ta đi nào, - anh quơ đống tiền nhàu nát ở trên bàn, song ngay lúc đó mắt anh lại bắt gặp Bánh xe. Ánh lửa ấm áp và quan tâm trong đôi mắt không sáng lên nữa. Cặp mắt tối sẫm lại, trở nên lạnh lẽo đăm chiêu. Anh ấy nhìn chiếc bánh xe như một chú bé nhỏ tuổi ngắm cái tổ kiến của riêng mình vậy, Sarah thầm nghĩ.

- Một phút nữa nhé, - anh nói.

- Vâng. - Sarah đáp. Mặc dù cô cảm thấy đầu óc trống rỗng và dạ dày đau quặn lên. Thêm nữa, bụng cứ sôi òng ọc làm cho cô không thích tí nào. Lạy trời phù hộ cho mọi chuyện đều trót lọt.

Cô nghĩ bụng: Anh ấy sẽ chưa yên chừng nào chưa thua tất.

Nhưng sau đó lại tin tưởng một cách kì lạ: Nhưng anh ấy sẽ không thua đâu.

- Thế nào, anh bạn? - Người chủ trò hỏi. - Đặt chứ hay thôi? Chơi nữa hay thôi nào?

- Định lột nhau nữa hay thôi nào? - Một người lao công bắt nhại, mọi người cười ồlên. Mọi vật trước mắt Sarah nhòa đi.

Johnny đột ngột gạt đống tiền và xu về góc bảng số.

- Anh làm cái trò gì thế? - Người chủ trò hỏi, ngạc nhiên một cách chân thành.

- Tôi đặt cả vào ô số 19. - Johnny đáp.

Sarah muốn rên lên, song cô cố nén.

Tiếng xì xào lan trong đám đông.

- Đừng liều lĩnh, - Steve Bernhardt ghé vào tai Johnny nói. Johnny không đáp. Anh chăm chú nhìn Bánh xe với một vẻ thờ ơ. Đôi mắt anh như có màu tím sẫm.

Page 49: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

49B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Bất ngờ một âm thanh lanh lảnh vang lên, lúc đầu Sarah lại ngỡ rằng tai mình bị ù. Sau đó cô thấy những người khác đã đặt tiền vào cửa rồi lại đang thu tiền về khỏi bàn và để Johnny chơi một mình.

- Không được! Nàng muốn hét lên. - Không chơi thế, không chơi một mình. Như thếlà không quân tử.

Sarah cắn môi. Cô sợ nếu há miệng ra thì mình sẽ nôn thốc tháo ngay lập tức. Bụng cô hoàn toàn hỏng rồi. Tập tiền trúng số của Johnny nằm trơ trọi dưới ánh điện rực rỡ.

Năm mươi tư đô la, mà đặt số đơn nếu trúng thì một ăn mười.

Người chủ trò liếm môi:

- Thưa ông, theo luật tôi không thể cho phép đặt cửa số đơn lớn hơn hai đô la.

- Ông bỏ cái trò ấy đi, - Bernhardt quát lên. - Lẽ ra ông không được phép cho đặt hơn mười đô la vào một số thế mà vừa đây ông đã để anh ta đặt mười tám đô la. Thếnào, sợ vãi ra quần rồi hả?

- Không, nhưng mà…

- Quay đi nào, - Johnny cắt lời ông ta. - Nếu không tôi về đây. Cô bạn tôi không được khỏe.

Người chủ trò nhìn đám đông. Đám đông nhìn ông ta, vẻ thù địch. Bọn ngốc. Chúng không hiểu là chàng trai đang ném tiền theo gió, còn mình chỉ muốn làm anh ta tỉnh ngộ. Kệ xác chúng. Dù sao cũng không thể chiều nổi ý chúng. Cứ để cho anh ta thua sạch và đi đầu xuống đất mà tiếc. Ít nhất thì sau đây mình cũng có thể đóng cửa nghỉ đêm được.

- Thôi được, - ông ta nói, - nếu như trong số các bạn ở đây không có ai là thanh tra nhà nước cả…- Ông ta quay lại phía Bánh xe. - Bánh xe quay tít quay hoài, dừng lại ởđâu, ai mà biết được.

Ông ta quay mạnh một cái và các con số lập tức biến thành một vệt sáng nhòe nhoẹt. Trong một thời khắc tưởng dài như một thế kỉ không hề nghe thấy tiếng động nào, chỉ có tiếng ro ro của “Bánh xe định mệnh”, đâu đây luồng gió nhẹ buổi đêm khẽ vỗ đùa mép

Page 50: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

50B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

chiếc lều bạt. Đầu Sarah nhức như búa bổ. Cô thầm khẩn cầu Johnny ôm lấy mình, song anh vẫn đứng yên bất động, tay tì vào bàn, mắt gắn chặt vào chiếc Bánh xe đang quay tròn bất tận.

Cuối cùng bánh xe quay chậm dần đủ cho cô có thể đọc được các con số và cô nhìn thấy con số 19; số 1 và số 9 viết bằng sơn đỏ trên nền đen. Chúng lúc ẩn lúc hiện. Tiếng ro ro đều đều của Bánh xe chuyển thành tiếng lách tách rõ mồn một trong sự im lặng.

Các con số lướt qua chiếc kim chậm dần, chậm dần.

Một người lao công thốt kêu lên ngạc nhiên.

- Mẹ ơi, xem này, lại trúng đấy!

Johnny vẫn đứng thản nhiên nhìn chiếc bánh xe, và lúc này cô cảm thấy cặp mắt của anh tựa hồ như đen thẫm lại (hay là do cô không được khỏe chăng? - Bụng vẫn đau quặn từng cơn liên tiếp). Jekyll và Hyde, cô nghĩ và đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồđối với anh.

Tíc-tắc-tíc-tắc.

Bánh xe lách tách, nó vượt sang khoang số thứ hai, bỏ qua số 15 và 16, bật đánh tách sang số 17, rồi sau một giây lưỡng lự nhảy sang số 18. Tách một tiếng cuối cùng, chiếc kim chúi vào ô số 19. Đám đông nín thở. Bánh xe hơi chao nhẹ về phía trước, chiếc kim tì vào đầu chiếc đinh ghim ngăn giữa ô số 19 và 20. Thoáng như có vẻ là chiếc đinh chốt không giữ nổi chiếc kim và chỉ chớp mắt nữa là nó nhảy sang số 20. Song sức lực của Bánh xe đã cạn, nó quay ngược lại rồi chết lặng.

Một lúc lâu đám đông không hề phát ra một tiếng động. Không hề có một tiếng động nhỏ nào.

Rồi một cậu thiếu niên thốt lên, giọng sùng kính:

- Này, chú ơi. Chú trúng năm trăm bốn mươi đô la rồi đó.

Steve Bernhardt nói thêm:

- Chưa bao giờ tôi thấy một câu chuyện lạ như vậy. Chưa bao giờ.

Page 51: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

51B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Rồi đám đông nổ bùng. Người ta vỗ vai Johnny, xô đẩy anh. Mọi người chen qua Sarah để động vào người anh và trong khoảnh khắc mà người ta gạt cô sang bên, cô cảm thấy mình thật bất hạnh, một nỗi sợ hãi hốt hoảng trùm lấy cô. Sức lực Sarah đã kiệt. Cô bị mọi người xô đẩy hết sang phải lại sang trái, ruột gan trong bụng cô như lộn cả lên. Bánh xe trước mắt cô quay quay vẽ thành những vòng tròn đen sẫm.

Thoáng một cái Johnny đã đến bên cô và cô thầm vui sướng thấy anh lại là Johnnycủa cô chứ không phải là cái con người cứng đờ như một hình nhân chăm chú đứng nhìn Bánh xe quay trọn cái vòng quay cuối cùng của nó. Trông anh có vẻ bối rối và lo lắng.

- Xin lỗi, em bé bỏng của anh, - anh nói và lòng cô tràn ngập nỗi yêu anh.

- Em thấy bình thường rồi, - cô đáp lại tuy không hoàn toàn tin rằng đúng là như thế.

Người chủ trò hắng giọng:

- Quầy xổ số bánh xe đóng cửa, - ông ta nói. - Bánh xe đóng cửa đây.

Đám đông òa lên thông cảm.

Người chủ trò nhìn Johnny.

- Tôi phải trả anh bằng séc thôi, anh bạn trẻ ạ. Tôi không có sẵn ở đây số tiền mặt lớn như vậy.

- Được thôi, tùy ông, - Johnny nói. - Có cái là xin ông nhanh nhanh cho. Cô bạn tôi quả thực là không được khỏe.

- Hừm, séc, - Steve Bernhardt nói với vẻ khinh bỉ vô hạn. - Cái ngữ này sẽ viết cho anh một tờ séc chẳng ở đâu chịu thanh toán cả, còn bản thân hắn thì mùa đông tới sẽ vi vu ở Florida.

- Xin ngài nghe tôi, - người chủ trò cắt lời. Tôi xin hứa với ngài…

- Đi mà hứa với mụ mẹ ông ấy, có thể, mụ ta sẽ tin đấy. - Bernhardt nói. Bất thình lình ông ta gập người qua mặt bàn và lấy tay sờ soạng dưới quầy.

- Ê… - tay chủ trò rống lên. - Ăn cướp à!

Page 52: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

52B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Lời cảnh cáo đó không gây được ấn tượng nào đối với đám đông.

- Cho đi cái nào, - Sarah nói lắp bắp. Cô choáng váng cả mặt.

- Thèm vào lấy tiền nữa, - Johnny đột ngột nói. - Tránh cho chúng tôi đi cái nào. Cô này bị cảm rồi.

- Ông ta giả tiền kìa, - cậu thiếu niên đeo huy hiệu Jimi Hendrix nói, song vẫn cùng với cậu bạn mình tránh sang một bên.

- Không được, anh Johnny. - Sarah nói, vận dụng toàn bộ ý chí để giữ cho khỏi nôn. - Anh lấy tiền đi. Năm trăm đô la bằng tiền lương ba tuần của Johnny.

- Nào giả tiền đi, đồ bợm. - Bernhardt gầm lên. Ông ta lôi từ dưới quầy lên một chiếc hộp đựng xì gà. Không buồn ngó vào trong hộp, để nó sang một bên, rồi lại quờ tay xuống và lần này lôi lên một cái két nhỏ bằng thép sơn màu xanh xám, ném nó đánh bộp lên mặt bàn. - Nếu trong này mà không đủ năm trăm bốn mươi đô la, tôi xin nuốt chửng cái áo sơ mi của tôi ngay trước mặt tất cả bà con ở đây. - Ông ta đập bàn tay nặng chịch mạnh mẽ của mình lên vai Johnny. - Đợi một phút, con ạ. Hoặc hôm nay sẽ là ngày lĩnh lương của con, hoặc ta sẽ không còn là Steve Bernhardt nữa.

- Thực mà, thưa ngài, tôi không có đủ…

- Hoặc là ông sẽ trả, - Steve Bernhardt cúi người về phía người chủ trò, nói, - hoặc là tôi sẽ đích thân chăm lo để cho người ta đóng cửa cái gian trò của ông lại. Tôi không đùa đâu. Tôi nói hoàn toàn nghiêm túc đấy.

Người chủ trò thở dài và thò tay vào túi. Ông ta lôi ra một chiếc chìa khóa gắn sợi dây chuyền nhỏ. Đám đông thở phào. Sarah thấy mình không thể gượng được nữa. Bụng cô chướng lên và đột nhiên như cứng lại. Có cái gì đó trong bụng đương cuộn lên tìm cách trào ra ngoài. Loạng choạng, cô buông tay Johnny và len qua đám đông.

- Cô bị cảm ư, cô bé? - Một người đàn bà nào đấy hỏi. Sarah chỉ còn đủ sức lắc đầu.

- Sarah! - Johnny gọi.

Page 53: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

53B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Cô thoáng nghĩ trong đầu, mình không thể trốn đâu cho thoát khỏi… Jekyll và Hyde. Chiếc mặt nạ phát sáng dường như đương lấp lóe trước mắt cô trong bóng tối của con đường chính, khi cô chạy ngang qua chỗ đu quay. Cô đập vai vào cột đèn, trượt chân, ôm choàng lấy nó, và ngay lúc đó cô nôn thốc nôn tháo. Cô ọe ra bằng hết cả mật xanh mật vàng. Dạ dày cô co thắt lại từng đợt như bàn tay của người lên cơn động kinh.

- Trời ơi, - cô thều thào bằng một giọng yếu ớt, và để khỏi ngã cô bấu chặt hơn vào cột đèn. Đâu đó ở phía sau lưng, Johnny đương lên tiếng gọi cô, song lúc này cô không còn sức để trả lời nữa - mà cũng không muốn trả lời. Dạ dày đã hơi yên, lúc này cô chỉmuốn có một điều: đứng im ở đây trong chỗ tối này và tận hưởng nỗi vui mừng vì hãy còn sống, vì đã sống qua được buổi tối hôm nay.

- Sarah? Sarah!

Cô nhổ nước miếng hai lần cho sạch miệng.

- Em ở đây mà, anh Johnny.

Từ sau cái đu quay với các chú ngựa thạch cao đứng bất động trong tư thế phi, anh bước ra. Cô thấy anh lơ đãng nắm trong tay một tập tiền dày cộm.

- Em thấy tỉnh táo rồi chứ?

- Chưa, nhưng đã khá hơn. Em bị nôn.

- Trời ơi. Chúng mình về nhà đi. - Anh âu yếm nắm lấy tay cô.

- Anh lấy được tiền của mình rồi à?...

Anh nhìn tập tiền rồi lơ đãng nhét nó vào túi quần.

- Rồi, chỉ một phần hay tất cả anh cũng không biết nữa. Cái ông người to khỏe ông ấy đếm.

Sarah lấy từ trong xắc ra chiếc khăn mùi xoa và lau miệng. Cô nghĩ bụng, giá mà có được một ngụm nước nhỉ? Cô sẵn lòng đổi tất cả để có được một ngụm nước.

- Anh cẩn thận nhé, - cô nói, - cả một đống tiền đấy.

Page 54: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

54B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Của phù vân chỉ đem lại tai họa thôi, - anh nói giọng ảm đạm. - Một trong những câu tục ngữ mẹ anh hay nói đấy. Những câu như thế bà có cả kho. Và bà không thể chịu nổi những trò cờ bạc.

- Dân đạo tẩy lễ chí cốt mà, - Sarah nói và rùng mình run rẩy.

- Em sao thế? - Anh lo lắng hỏi.

- Em thấy rét quá, - cô đáp. - Khi nào chúng mình ngồi vào xe anh nhớ mở máy sưởi hết cỡ nhé và… Trời ơi, có lẽ, lại nôn…

Cô quay mặt đi vừa rên rỉ vừa nôn ra tất cả những thứ còn lại trong dạ dày. Cô lảo đảo cả người. Anh nhẹ nhàng, song chắc chắn, đỡ lấy người cô.

- Em còn sức đi đến chỗ xe đậu được không?

- Được, giờ thì khá hơn rồi. - Nhưng đầu cô vẫn đương ù, miệng đắng ngắt, còn xương cốt thì đau như dần, tưởng như các khớp xương long ra cả.

Họ chậm chạp bước đi dọc theo con đường chính, chân kéo lê trong đám mùn cưa, ngang qua các gian lều đã đóng cửa hoặc đã nhổ lên gấp lại. Có bóng ai đó chập chờn phía sau lưng họ; Johnny ngoảnh phắt lại, có lẽ chợt nhớ ra trong túi anh có món tiền to.

Đó là một cậu bé tuổi trạc mười lăm. Cậu ta bẽn lẽn mỉm cười với họ:

- Em mong là chị đã thấy khá hơn, - cậu ta nói với Sarah. - Có lẽ là tại món dồi đấy. Chị có thể ăn phải thứ bị thiu lắm chứ.

- Ôi, đừng nói nữa, - Sarah thốt lên.

- Anh có cần em giúp đưa chị ra xe không? - Cậu ta hỏi Johnny.

- Không cần đâu, cảm ơn em. Anh chị đi được mà.

- Thôi vậy, em biến đây. - Nhưng cậu ta còn nán lại một chút, nụ cười bẽn lẽn của cậu biến thành một cái cười ngoác đến mang tai. - Thật khoái khi xem người ta vặt lông lão chủ trò ấy.

Rồi cậu bé chạy biến vào bóng tối.

Page 55: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

55B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Chiếc xe “Universal” của Sarah đứng trơ trọi, trắng toát, ở chỗ bãi đỗ xe; nó trông như một chú chó con khốn khổ bị bỏ rơi đương cố thu mình dưới ánh đèn nê ông. Johnny mở cửa xe cho Sarah. Cô thận trọng ngồi vào xe. Anh lách vào ngồi sau tay lái rồi mở máy.

- Em phải đợi một chút vậy, để cho máy sưởi kịp nóng lên, - anh nói.

- Anh đừng lo. Em thấy ấm rồi mà.

Anh ngước nhìn Sarah và nhận thấy mồ hôi lấm tấm trên mặt cô.

- Hay là anh đưa em đến bệnh viện nhé? - Anh hỏi. - Nhỡ ra là do nhiễm khuẩn bôtuli thì nghiêm trọng đấy.

- Không phải đâu, ổn cả rồi mà. Em chỉ cần về đến nhà và nằm nghỉ là khỏi. Sáng mai nếu có chuyện gì em vẫn còn kịp gọi điện thoại đến trường và lại lăn ra ngủ tiếp.

- Đừng lo, cứ ngủ cho thỏa thích, anh sẽ gọi điện thay em.

Cô ngước nhìn anh với vẻ biết ơn.

- Anh sẽ gọi chứ?

- Tất nhiên.

Xe của họ đã ra tới đường quốc lộ chính.

- Xin lỗi, em không thể tới chỗ anh được nữa. - Sarah nói. - Em rất tiếc. Thật đấy.

- Em không có lỗi gì cả.

- Thế ai mới có lỗi? Em ăn phải khúc dồi ôi mà. Thật khốn khổ cho mày, Sarah ơi.

- Anh yêu em, Sarah, - Johnny nói. Lời thú nhận đã buột ra không thể thu lại được nữa, nó như treo lơ lửng giữa hai người để chờ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

- Cám ơn anh, anh Johnny. - Sarah chỉ biết đáp lại như vậy.

Họ tiếp tục con đường trong sự yên lặng dễ chịu.

Page 56: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

56B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

Khi Johnny quặt xe vào cổng nhà cô thì đã gần nửa đêm. Sarah thiu thiu ngủ.

- Dậy thôi nào, - sau khi tắt máy anh vừa nói vừa khẽ lay người cô. - Chúng mình vềđến nhà rồi.

- Ôi, tốt quá, - cô ngồi thẳng dậy và lại thu mình chặt hơn nữa vào trong vạt áo lông.

- Em thấy người thế nào rồi?

- Khá hơn. Dạ dầy hãy còn đau, lưng còn mỏi, song đỡ hơn trước rồi. Anh Johnny, lấy xe của em mà về Cleaves.

- Không cần, - anh nói. - Nhỡ có ai thấy nó đỗ trước nhà thì sao? Chúng mình để cho họ đàm tiếu làm gì?

- Nhưng chính em cũng định đến chỗ anh…

Johnny mỉm cười:

- Đây, khi ấy thì đáng liều, thậm chí có phải diễu bộ qua ba dãy phố cũng xong. Hơn nữa anh muốn để em có xe trong tay đề phòng trường hợp em đổi ý muốn đến bệnh viện.

- Em không đổi ý đâu.

- Thế nhỡ thì sao? Anh có thể vào nhà để điện gọi taxi, được chứ?

- Dĩ nhiên rồi.

Họ vào nhà và khi Sarah bật được đèn lên thì cô lại bắt đầu thấy rét run cả người.

- Điện thoại ở phòng khách ấy. Em đi nằm và đắp mền đây.

Phòng khách hẹp, không bày đồ đạc gì thừa. Chỉ có vài thứ làm cho nó khác với căn phòng trại lính là những tấm rèm cửa bằng vải hoa in những hình rắc rối với các nét chấm phẩy đủ các màu và một vài tờ áp phích trên tường: Dylan ở Forest Hills, Baez ởphòng hòa nhạc Carnegie, Jefferson Airplane ở Berkeley, Byrds ở Cleveland.

Sarah nằm vào chiếc giường xếp và trùm mền tới cằm. Johnny lo lắng nhìn cô. Gương mặt Sarah trắng bệch như tờ giấy, mắt thâm quầng. Trông cô có vẻ ốm thực sự.

Page 57: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

57B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Hay là anh ở lại đây đêm nay nhé, - anh nói. - Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao.

- Chẳng hạn như xương sống bị nứt một vết bằng sợi tóc hả? - Cô buồn bã mỉm cười và nhìn anh.

- Nhưng mà… thiếu gì điều bắt trắc xảy ra.

Cơn sôi bụng dữ dội đã quyết định mọi việc. Cô đã thực tâm định nằm với Johnnycho qua nốt đêm. Thật ra, cuối cùng lại không được. Lúc này chỉ còn thiếu có nước là nhờ đến anh khi cô bắt đầu thấy buồn nôn hoặc khi cô chạy vào buồng tắm nuốt vội viên thuốc “Pepto-Bismol”

- Sẽ ổn cả thôi mà, - cô nói. - Chỉ tại cái món dồi bị ôi, anh Johnny ạ. Mà anh cũng có thể ăn phải nó lắm chứ. Nhớ gọi điện cho em ngày mai nhé, vào lúc nghỉ giữa giờ ấy.

- Em chắc thế chứ.

- Vâng.

- Được thôi, cô bé ạ. - Không muốn tranh luận thêm anh nhắc ống nghe và gọi taxi. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy yên tâm và được dỗ dành khi nghe giọng nói của anh. Cô thích nhất ở Johnny là tính anh lúc nào cũng chỉ làm việc gì cần thiết mà mọi người nhờanh, không hề nghĩ tới mình lúc đó. Một đức tính tốt. Cô đã quá mệt và cảm thấy mình thật là lố bịch nếu như lúc này còn kiểu cách làm bộ.

- Xong, - anh nói và đặt ống nghe xuống. - Năm phút nữa họ sẽ phái taxi đến.

- Ít ra bây giờ anh cũng đã có tiền để trả rồi, - cô mỉm cười nói.

- Chúng mình đâu có tiếc tiền puốc-boa, - anh đáp, bắt chước điệu bộ của anh hề W. C. Fields nổi tiếng.

Anh lại chỗ giường, ngồi xuống và cầm lấy tay cô.

- Johnny, anh đã làm cái đó như thế nào?

- Em hỏi về việc gì nhỉ?

- Về Bánh xe ấy. Làm thế nào mà anh lại trúng số được?

Page 58: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

58B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Một thứ linh cảm, tất cả chỉ có thế thôi, - anh nói vẻ miễn cưỡng. - Ai cũng có phút linh cảm. Khi chơi trò đua ngựa, chơi số đề, hay cả khi chơi xóc thẻ nữa.

- Không phải, - cô nói.

- Sao, không phải là thế nào?

- Em không nghĩ là người nào cũng có phút linh cảm. Đó phải là một cái gì thần bí siêu nhiên. Em… thậm chí còn thấy hơi sợ nó nữa.

- Thế ư?

- Vâng.

Johnny thở dài.

- Đôi khi anh linh cảm thấy một cái gì đó, thế thôi. Anh còn nhớ là ngay từ hồi bé đã thế rồi. Anh luôn tìm lại được những đồ vật bị mất. Như việc anh tìm giúp cho cô bé Lisa Schumann ở trường chúng mình ấy. Em biết nó chứ?

- Cái cô Lisa nhỏ xíu lì xì và buồn bã ấy à? - Cô mỉm cười. - Em biết chứ. Giờ ngữpháp thực hành của em nó cứ nghĩ đi đâu ấy.

- Cô bé ấy đánh mất cái nhẫn có khắc chữ cái tên trường, - Johnny nói, - và thế là khóc lóc chạy đến anh. Anh hỏi nó là đã xem lại ở trong góc ngăn kéo trên cùng tủ áo của mình chưa. Cũng là đoán mò thôi. Thế nhưng cái nhẫn lại nằm ở đấy thật.

- Lúc nào anh cũng có thể làm thế được chứ?

Anh cười phá lên và lắc đầu.

- Chắc gì được. - Nụ cười tắt dần. - Nhưng hôm nay linh cảm hiện ra đặc biệt mạnh, Sarah ạ. Bánh xe ấy mà… - Anh khẽ nắm những ngón tay lại rồi nhíu mày ngắm nghía chúng. - Nó ở đây, như thế này này. Và gây cho anh những mối liên tưởng lạ lùng vô cùng.

- Như thế nào?

Page 59: VÙNG CHẾTphoto.goodreads.com/documents/1336456212books/13638836.pdf · VÙNG CHẾT 2 B O O K A H O L I C C L U B | M a k i n g E b o o k P r o j e c t Tên sách: VÙNG CHẾT

Stephen KingVÙNG CHẾT

59B

OO

KA

HO

LIC

CL

UB

| M

ak

ing

Eb

oo

k P

roje

ct

- Tới cao su, - anh chậm rãi nói. - Cao su cháy và không khí lạnh giá. Và sân băng. Mặt băng có màu đen. Tất cả những cái đó nằm ở đâu đó tít sâu trong óc anh. Có trời mới biết vì sao. Và một cảm giác rất khó chịu. Như là có điềm báo trước.

Cô chăm chú nhìn anh, nhưng không nói gì. Gương mặt anh sáng dần lên.

- Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, giờ mọi việc đã qua rồi. Cũng có thể, chỉ có vẻnhư thế thôi.

- Ít ra thì anh cũng đã ăn may được năm trăm đô la rồi còn gì, - cô nói. Johnny cười và gật đầu. Anh không nói chuyện nữa, còn cô thiu thiu ngủ, thấy yên lòng vì có anh bên cạnh. Khi cô tỉnh dậy, thấy có ánh đèn pha chiếu loang loáng qua cửa sổ lên tường. Xe taxi đã đến đón anh.

- Anh sẽ gọi điện cho em, - anh nói và âu yếm hôn Sarah. - Thật em không muốn anh ở lại đây à?

Đột nhiên cô cảm thấy muốn điều đó, nhưng cô lại lắc đầu.

- Nhớ gọi cho em nhé, - cô nói.

- Vào giờ nghỉ sau tiết thứ ba, - anh hứa và đi về phía cửa.

- Anh Johnny.

Anh quay lại.

- Anh Johnny, em yêu anh, - cô nói, và phút chốc gương mặt anh chợt bừng sáng như ánh điện lóe lên rực rỡ.

Anh gửi lại một cái hôn gió.

- Khi nào em thấy người khỏe hơn, - anh nói, - lúc đó chúng mình sẽ nói chuyện.

Cô gật đầu, nhưng phải mất bốn năm rưỡi trời nữa cô mới có thể lại được nói chuyện với Johnny Smith.